Kính Minh hòa thượng phát hiện ra tình huống không đúng trước nhất, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trên thân tản mát ra một trận phật quang, muốn mang mấy người rời khỏi đầu tường.
Nhưng mà, tốc độ Phượng Hoàng lao xuống thực tế quá nhanh, ở trong nháy lão kịp phản ứng mắt, đã đi tới trước tường thành, thân ảnh tuyệt mỹ càng lúc càng lớn trong con ngươi lão!
Khí tức tử vong đập vào mặt, khiến cho trong lòng của lão tràn đầy cảm giác tuyệt vọng!
Ở trong một cái chớp mắt tiếp theo, hư ảnh Phượng Hoàng bỗng nhiên xuyên qua tường thành, xuyên qua thân thể của lão, biến mất vô tung vô ảnh...
Sau khi sửng sốt một lúc, Kính Minh quay cái cổ cứng ngắc sang, nhìn về phía mấy người bên cạnh, lòng tràn đây kinh ngạc nói: “Phượng Hoàng, Phượng Hoàng đâu?”
Tân Nguyệt Nhi lúc này mới kịp phản ứng mình vừa mới đi dạo qua Quỷ Môn quan một vòng, sắc mặt tái nhợt, lòng vẫn còn sợ hãi lắc đầu: “Không biết rõ.”
Lúc này, Ngô Tuấn mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn mấy người lộ sắc mặt khó coi, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi làm sao vậy, không quen gió đêm bị nhiễm phong hàn sao? Trở về ta kê cho các ngươi mấy thang thuốc nhé?”
Sắc mặt của Tần Nguyệt Nhi khôi phục như thường trong nháy mắt, lắc đầu nói với Ngô Tuấn: “Chúng ta không có việc gì, vừa rồi ngươi không có cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt sao?”
Ngô Tuấn sờ lên ngực, nói: “Có hơi nóng, giống như có một đoàn lửa tiến vào trong lòng ta, chẳng qua ta hơi vận chuyển tông khí một cái, hiện tại đã tốt hơn nhiều.”
Tân Nguyệt Nhi có chút nhíu mày, phát hiện ra tình huống Ngô Tuấn nói tới, chênh lệch rất xa so với cảm thụ của nàng vừa rồi...
Sau khi trầm mặc một hồi, nàng chậm rãi mở miệng nói: “Vừa mới có hư ảnh Phượng Hoàng lao về phía chúng ta, hiện tại cơ bản đã có thể xác định, Phượng Hoàng liền giấu ở phía dưới Bạch Vân Sơn” Ngô Tuấn nghe xong, biểu lộ trên mặt dần dần trở nên buồn bực, than thở nói: “Ài, con Phượng Hoàng chết tiệt này, đi nơi nào trùng sinh không tốt, nhất định phải đến Kim Hoa Huyện. Y quán tổ truyền của ta có thể giữ được hay không, coi như toàn bộ nhờ vào các ngươi...
Tần Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm Ngô Tuấn với vẻ mặt trịnh trọng nói: “Ngươi yên tâm, vô luận như thế nào, ta đều sẽ bảo trụ Nhân Tâm Đường của ngươi, dùng danh nghĩa của cha ta phát thệt” Cách đó hàng nghìn dặm trong Quan Sơn sơn mạch, Hiệp Khôi đứng ở lối vào hẻm núi, nhìn vầng trăng sáng trên đầu, đột nhiên hắt hơi một cái.
“Hắt xì - “
“Ai, ai lại đang nói xấu ta sau lưng...”
Hiệp Khôi nói, lộ vẻ bất đắc dĩ kéo mũ rộng vành trên đỉnh đầu, chiếc áo choàng xám đung đưa trong gió đêm.
Xa xa, một lão giả mặc phục sức hoa lệ chậm rãi đi tới, thân ảnh lấp lóe mấy lần, trong chớp mắt đi tới trước người Hiệp Khôi. Thần quang phát tán trong con ngươi Hiệp Khôi ngưng tụ trong nháy mắt, đánh giá lão đầu dáng vóc khôi ngô, râu tóc bạc trắng này, phát ra thanh âm nặng nề nói: “Yêu Hoàng!”
Yêu Hoàng dùng một loại ánh mắt thưởng thức nhìn về phía Hiệp Khôi: “Hai mươi năm, ngươi vẫn luôn canh giữ ở hẻm núi Quan Sơn, khiến cho Yêu tộc chúng ta không thể tiến thêm nửa bước. Bình tĩnh mà xem xét, ta vẫn là rất khâm phục ngươi.”
Hiệp Khôi nắm chặt chuôi kiếm nói: “Phía sau của ta có đồ vật ta muốn bảo vệ, tự nhiên không thể thả các ngươi đi qua, lúc trước như thế, sau này cũng vậy.”
Yêu Hoàng vuốt vuốt sợi râu, lộ ra khuôn mặt hiền lành cười nói: “Kỳ thật chinh phục Nhân tộc, nhất thống thiên hạ, cũng không phải là mục tiêu của ta, ta cho tới bây giờ liên không có lý tưởng cao xa như vậy. Ta chờ một ngàn năm, chỉ vì chờ Phượng Hoàng niết bàn, làm rõ ràng huyền bí Phượng Hoàng trùng sinh.”
“Ngươi thả ta đi qua, ta có thể lập xuống thệ ước với ngươi, trong vòng trăm năm không xâm phạm Nhân tộc. “
Hiệp Khôi thờ ơ nói: “Hai mươi năm trước, ngươi cũng từng với triều đình định ra ước định không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng trong triều vừa loạn, ngươi lập tức liên hạ lệnh mười vạn Yêu Binh tiến đánh Quan Sơn, suýt nữa khiến cho thê tử của ta chết ở trong trận chiến dịch kia.”
Yêu Hoàng cười dài một tiếng nói: “Ha ha, lần kia chỉ là ngoài ý muốn, lần này thế nhưng là thật, ngươi có thể lựa chọn lại tin tưởng ta một lần!” Hiệp Khôi mặt không chút thay đổi nói: “Đổi thành hai mươi năm trước, ta có thể sẽ tin ngươi một lần, nhưng bây giờ ta chỉ tin tưởng —— không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!”
Một tiếng kiếm reo vang lên, một đạo kiếm quang sáng chói vạch phá màn đêm, chém về phía Yêu Hoàng trong bóng đêm.
Trong khoảnh khắc, ánh trăng mông lung bị chia cắt thành hai nửa.
Màn đêm lộ ra, chân trời nổi lên màu trắng bạc. Đột nhiên, một đạo ánh vàng đến từ thiên ngoại, vạch phá màn trời, rơi vào bên trên Bạch Vân Sơn.
Sau khi ánh sáng vàng tan biến, một lão giả người mặc trường bào màu vàng bay xuống từ trên bầu trời, râu tóc bạc trắng, dung mạo rất là uy nghiêm, rõ ràng là Yêu Hoàng lúc trước còn ở ngoài vạn dặm!
Chỉ chẳng qua, hiện tại Yêu Hoàng đã không có thong dong ngày xưa, kim quan trên đỉnh đầu bị người cắt đứt, tóc rối tung trên vai, quần áo trước ngực rách bươm, một vết kiếm sâu đủ thấy xương kéo dài từ ngực đến phần bụng, khiến cho lão có vẻ vô cùng chật vật.
Phát giác được Yêu Hoàng đến, thanh điểu dẫn mấy tên thủ hạ đi tới gần, dẫn đầu chúng yêu bái nói: “Cung nghênh Ngô Hoàng!”
Yêu Hoàng khẽ vuốt cằm, mở miệng hỏi: “Tìm được Phượng Hoàng rồi?”
Thanh điểu ôm quyền nói: “Thuộc hạ không phụ Ngô Hoàng nhờ vả, đã tìm được Phượng Hoàng. Chỉ là Phượng Hoàng Chân Hỏa quá mức lợi hại, thuộc hạ không có cách nào tới gần, chớ nói chi là xuống dưới dò xét.”
“Ùm?”
Yêu Hoàng nhướng mày, vừa muốn há miệng, bỗng nhiên một ngụm tiên huyết dâng lên, tràn ra ngoài từ khóe miệng.
“Ngô Hoàng —— “
Thanh điểu giật mình, vội vàng tiến lên đỡ.