Miêu Yêu lên tiếng, vừa muốn đi ra giám sát thủ hạ, đột nhiên một cỗ gió mát rót vào từ bên trên cửa động, trong gió xen lẫn một cỗ mùi thơm kỳ dị, khiến cho Miêu Yêu cảm thấy có chút quen thuộc.
Sau khi nhớ lại một chút, ả bất thình lình sợ run cả người, dựng thẳng con ngươi nói: “Trong gió có độc!”
Mùi vị kia, trước đó vào thời điểm ăn chuột nướng ả đã từng ngửi thấy, chính là một vị độc dược Ngô Tuấn cho vào trong đó!
Sắc mặt của Thanh Điểu hơi đổi một chút, tiếp đó thân hình phóng lên tận trời, đi tới trên đỉnh núi, tiếp đó vung hai tay lên, trong chốc lát gió mạnh nổi lên, gió mát đang tới bị cuốn ngược trở về.
Miêu Yêu lúc này cũng ởi tới bên cạnh Thanh Điểu, thấy Thanh Điểu lộ ra sắc mặt âm trâm nhìn qua huyện thành xa xa, cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Thanh Điểu thống lĩnh, trong thành đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Điểu lộ ra sắc mặt âm trầm mà nói: “Tất cả thủ hạ ta phái vào trong thành đều hiện ra nguyên hình, đang ở trên đường... nhảy múa cùng với nhân loại!”
Miêu Yêu: “???”
Trên đầu thành, bọn người Kính Minh cùng với Tân Nguyệt Nhi cùng nhau nhìn bách tính khoa tay múa chân đi đầy đường, trên mặt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Tuệ Khả thì là len lén nhìn chằm chằm khuôn mặt nở nụ cười của Ngô Tuấn, bên trong ánh mắt không khỏi toát ra e ngại nồng đậm, ngay cả tăng bào phía sau bị mồ hôi thấm ướt cũng không có chút phát giác nào.
Hiện tại lão đã có thể xác nhận, Ngô Tuấn tuyệt đối chính là truyên nhân của Độc Thánh.
Ngoại trừ truyền nhân của Độc Thánh, còn có ai có thể ở trong lúc nhấc tay, khiến cho bách tính một thành đồng thời trúng độc...
Còn tốt độc này chỉ có thể khiến cho người ta rơi vào ảo giác, nếu như Ngô Tuấn đổi thành độc dược trí mạng, như vậy người một thành này, chỉ sợ đều sẽ chết không rõ ràng.
Một vị truyền nhân cách không biết bao nhiêu đời cũng có thể làm đến loại tình trạng này, như vậy Độc Thánh năm đó đến cùng có bao nhiêu đáng sợ?
Đến giờ phút này, lão mới rốt cục hiểu ra, năm đó bọn người Nho Thánh cùng với Phật Tổ không tiếc kéo xuống mặt mũi, quyết định cùng đi vây công Độc Thánh, đến tột cùng là anh minh bực nào!
Ở sâu trong Bạch Vân Sơn, một đàn tê tê to lớn cao hơn hai mét đang ra sức đào xới đất đá dưới núi, lân phiến trên móng vuốt bong ra từng mảng cũng không tự biết, phảng phất như vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Sau lưng chúng, là xác của một số đồng bạn, móng vuốt máu thịt be bét, trông như thể là kiệt sức đến chết!
Đột nhiên, móng vuốt của một con tê tê đụng phải đồ vật cứng rắn gì đó, từng tia lửa bắn ra.
Động tác của tê tê có chút dừng lại, thân thể run rẩy kịch liệt, xoay quay đầu lại mở miệng hét lớn: “...”
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả đồng bạn sau lưng nó đều xao động, rối rít dừng động tác lại, ôm nhau phát ra tiếng gào không rõ ý vị.
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn nổ ra, toàn bộ Bạch Vân Sơn đất rung núi chuyển, hỏa diễm cực nóng bỗng nhiên phun ra từ dưới đất, trong nháy mắt hòa tan bọn Xuyên Sơn Giáp này hầu như không còn!
Một cỗ ngọn lửa màu vàng xông ra dọc theo đường hầm, hoá thành một con Phượng Hoàng vàng rực rỡ và bay thẳng lên trời, phát ra một tiếng phượng gáy thê lương!
Ở dưới ánh sáng chói lọi do Phượng Hoàng phát ra, giống như là một vâng mặt trời đột nhiên hiện lên trên bầu trời đêm, toàn bộ Kim Hoa Huyện cũng giống như ban ngày dưới loại ánh sáng này.
Lúc này, Miêu Yêu đang đứng ở trước lối vào đường hầm, an bài các yêu quái khác tới chống đỡ thay cho tê tê sắp chống đỡ không nổi.
Nhìn thấy hỏa diễm trên bầu trời ngưng tụ thành Phượng Hoàng, đôi mắt của ả nhất thời lóe sáng, không để ý mình bị nhiệt độ cao nướng cháy lông tóc, không khỏi kích động nói: “Phượng Hoàng! Thật sự là Phượng Hoàng!” Thanh điểu chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh ả, trên mặt lộ vẻ khao khát nhìn chằm chằm Phượng Hoàng trên bâu trời, nói: “Phượng Hoàng này chỉ là ý thức lưu lại trước khi chết mà thôi, nhưng liền xem như dạng này, chúng ta cũng cảm giác được huyết mạch áp chế, không kìm lòng được sinh ra một loại xúc động cúi đầu cúng bái. Loại cảm giác run rẩy phát ra từ nội tâm này, ta cũng chỉ từng cảm nhận được ở trên người Yêu Hoàng đại nhân...”
Miêu Yêu nghe được hai chữ Yêu Hoàng, trong nháy mắt thanh tỉnh lại từ trong rung động, kích động nói: “Thuộc hạ sẽ đi báo tin vui cho Yêu Hoàng đại nhân!”
Thanh điểu phát ra một tiếng cười khẽ: “Không cần, Phượng Hoàng náo ra động tĩnh lớn như vậy, Yêu Hoàng đại nhân cũng đã cảm ứng được. Chỉ là không biết ý thức Phượng Hoàng lưu lại tại sao lại hung lệ như thế, ấn theo lý mà nói, Phượng Hoàng trước khi niết bàn hẳn là tràn đầy an lành mới đúng...”
Nói xong, lông mày của thanh điểu không khỏi thít chặt lại, có chút bận tâm Yêu Hoàng đối đầu với Phượng Hoàng trạng thái như thế, có thể hàng phục được nó hay không...
Cùng lúc đó, Ngô Tuấn đứng ở trên tường thành, nhìn qua Phượng Hoàng đẹp đẽ trên bầu trời, lộ ra biểu lộ rung động.
“Phượng Hoàng chính là điềm lành bên trong điềm lành, câu nguyện đối với nó, hẳn là còn linh hơn so với câu nguyện đối với sao băng?”
Tần Nguyệt Nhi lộ vẻ cổ quái nhìn vê phía Ngô Tuấn: “Sao băng hình như là sao chổi tượng trưng cho tai họa đúng không, cầu nguyện đối với nó có thể linh?” Ngô Tuấn hoàn toàn thất vọng: “Quản nó có linh hay không, cứ cầu nguyện trước lại nói, vạn nhất linh thì sao!”
Nói xong nhắm mắt lại, yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng về sau y quán có thể có thêm mấy bệnh nhân, để cho hắn phát dương quang đại Nhân Tâm Đường.
Ngay vào thời điểm Ngô Tuấn lộ vẻ thành kính cầu nguyện, Phượng Hoàng trên bâu trời bỗng nhiên quay đầu, lao xuống mặt đất, mục tiêu chính là mấy người Ngô Tuấn trên đầu thành!