Ăn xong một bữa cơm, Ngô Tuấn đội cái nắng thiêu đốt trên đầu, dẫn Hồng Tụ về hướng thành đông.
Trên đường đi, Ngô Tuấn lờ mờ có thể cảm giác được Tân Nguyệt Nhi đang âm thầm hộ vệ, trong lòng cũng tịnh không khẩn trương, chỉ chẳng qua có chút hiếu kỳ Hồng Tụ đến tột cùng đang có ý đồ gì, thử thăm dò hỏi: “Hồng Tụ cô nương, biểu ca ngươi là làm ở nha môn nào trong Kinh Thành?”
Hồng Tụ cười cười, nói: “Biểu ca ta là làm ở Hoàng Thành Ti, trước đó không lâu tháng nhiệm thành chủ bộ nha môn giám định tỉ, chức quan chính cửu phẩm. Mặc dù phẩm cấp không cao, nhưng dù sao cũng là ở trong kinh, Huyện lệnh lão gia là không dám đắc tội. “
Ngô Tuấn lộ vẻ mặt kinh ngạc nói: “Biểu ca ngươi cùng với Tân cô nương là đồng liêu đấy!”
Hồng Tụ lắc đầu: “Không tính, Hoàng Thành T¡ có bảy mươi hai nha môn, phân lớn là chức năng giám sát. Địa vị của nha môn người bắt yêu cực kì đặc thù, mỗi một người bắt yêu đều trực tiếp nghe lệnh của chỉ huy sứ, vào thời điểm nói tới nha môn Hoàng Thành Ti, bình thường đều là tách riêng biệt với người bắt yêu.”
Ngô Tuấn nghe vậy, đối với lai lịch của Hồng Tụ lại càng thêm ngạc nhiên.
Ngay cả sự tình nội bộ Hoàng Thành Ti cũng biết được rõ ràng như thế, tuyệt đối không phải là giang hồ phiến tử phổ thông có thể làm được, mình lần này... có thể là bị một cái tổ chức lừa đảo lợi hại để mắt tới!
Nghĩ tới đây, Ngô Tuấn không nhịn được cẩn thận lục lọi trên người, xác định trên người chỉ mang theo năm văn tiền, lúc này mới có chút nhẹ nhàng thở ra.
Hồng Tụ nhìn hành vi kỳ lạ của hắn, khẽ nhíu mày hỏi: “Ngô công tử ngươi sao vậy?”
Ngô Tuấn nhẹ nhõm trả lời: “Không có việc gì, kiểm tra xem ta có mang theo mệnh căn không?”
Hồng Tụ lộ vẻ mặt khiếp sợ ngừng bước chân: “? ??”
Đại viện Liễu gia thành đông nằm bên hồ nước trong vắt, trước cổng còn trồng hai hàng dương liễu, phối hợp với tên đại viện, càng thêm thích hợp với hoàn cảnh.
Ngô Tuấn trước kia đi ngang qua nơi này, ước rằng sau này có tiền cũng sẽ mua một tòa đại viện như thế, trồng hai gốc cây ở trước cửa, một gốc là cây rụng tiền, một gốc khác... cũng là cây rụng tiền.
Nhìn đại viện to lớn, Ngô Tuấn lộ vẻ mặt thổn thức đi tới cửa lớn, ở dưới sự dẫn dắt của người hầu, cùng với Hồng Tụ sóng vai đi vào trong hoa viên hậu viện.
Nhìn vào trong hoa viên, cả vườn nở rộ mẫu đơn, vây quanh một cái đình nghỉ mát, một vị văn sĩ ngồi trong đình uống rượu ngắm hoa.
Sau khi nhìn thấy hai người, văn sĩ đứng lên, tươi cười chào hỏi: “Tại hạ Tư Mã Nguyên, xin chào Ngô công tử, đa tạ ngươi mấy ngày liên tiếp chiếu cố biểu muội của tại hạ, nếu không chê, còn xin tiến vào đình nghỉ ngơi một lát, uống mấy chén rượu nhạt. ˆ
Ngô Tuấn đưa mắt nhìn bầu rượu trên bàn, lắc đầu nói: “Ta không uống rượu, uống rượu sẽ khiến cho ta cầm châm không vững.” Tư Mã Nguyên cười cười, nói: “Vậy liên uống trà đi, uống trà ngắm hoa, cũng là một thú vui lớn trong đời.”
Nói xong vỗ tay, lập tức có người hầu thu hồi bầu rượu, tiến hành pha trà.
Ngô Tuấn nói cảm tạ một tiếng, tiến đến đình nghỉ mát ngồi xuống, hiếu kì đánh giá Tư Mã Nguyên nói: “Viện này không phải của Liễu gia sao, nó trở thành sản nghiệp của Tư Mã đại nhân từ khi nào vậy?”
Tư Mã Nguyên mỉm cười: “Vừa mới mua trước đó không lâu, Liễu gia thế nhưng đã hung hăng làm thịt ta một khoản.”
Ngô Tuấn cảm thấy nhóm lừa đảo này, thật đúng là bỏ đủ vốn liếng, không khỏi chậc chậc hai tiếng, thấp giọng nói: “Chó nhà giàu.”
Tư Mã Nguyên nao nao: “Ngươi nói cái gì?”
Ngô Tuấn tươi cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy những kẻ giàu có như ngươi, có chút tiêu tiên vung tay quá trán.”
Trong đình nghỉ mát, hai người Ngô Tuấn chuyện trò vui vẻ, trên một gốc liễu lớn ngoài sân, Tân Nguyệt Nhi cầm thật chặt chuôi kiếm, kinh hãi rịn ra một thân mồ hôi lạnh.
Sau khi dò xét, Tân Nguyệt Nhi liên nhận ra người ngôi cùng một chỗ với Ngô Tuấn này——
Chính là một trong ba Đại Nho Ma Giáo, Hữu hộ pháp Tư Mã Nguyên!
Tên ma đầu này làm sao lại chạy tới Kim Hoa Huyện?
Mặc dù nàng đã đột phá đến cảnh giới tông sư, xem như có cảnh giới ngang nhau với Tư Mã Nguyên, nhưng Tư Mã Nguyên thế nhưng là Đại Nho uy tín lâu năm, đã sớm nổi danh khắp thiên hạ vào mấy chục năm trước.
Nếu không phải y năm đó bị đồng môn hãm hại, nản lòng thoái chí mưu phản Nho gia, chỉ sợ vị trí viện trưởng Quốc Tử Giám của Lục Ly sẽ thuộc về yl
Nhân vật như thế, coi như nàng liều chết đánh một trận, cũng không có bao nhiêu phần thắng, huống chi Ngô Tuấn còn ở bên cạnh y, bị y bắt giữ.
Tân Nguyệt Nhi âm thầm ảo não, hối hận lần này không nên bất cẩn như thế, khiến cho Ngô Tuấn rơi vào hiểm địa, nấp trên cây âm thầm vận lên chân nguyên, sẵn sàng xông lên liều mạng với Tư Mã Nguyên vào bất cứ lúc nào.
Ngô Tuấn ở một bên khác lại không phát giác được chút nguy hiểm nào, nhìn Tư Mã Nguyên lộ ra bộ dáng quan trên, chỉ cảm thấy giống như chó nhà giàu, giả y như thật.
Tư Mã Nguyên cũng không có vội vàng động thủ, mà là đang thật sự ngắm hoa, nhấp một ngụm trà chon chén, nhàn nhạt nói: “Mẫu đơn, hoa phú quý, trang nghiêm tao nhã, có thể xưng là hoa vương.”
Ngô Tuấn lắc đầu nói: “Mẫu đơn tuy tốt, nhưng lại không chịu được sương gió. Lặng lẽ cánh hồng rũ dưới mưa. Gió xô hoa héo não nùng chưa. Trời trong cánh cánh rơi buồn thảm. Huống nữa còn bay xuống vũng nhơ.”
Nghe bài thơ Ngô Tuấn thuận miệng nói, Tư Mã Nguyên không khỏi tâm thần hoảng hốt.
Nhờ lại thời điểm y đỗ Trạng Nguyên năm đó, hạc giữa bầy gà ở trong một đám sĩ tử, giống như một bông mẫu đơn được bao quanh bởi trăm hoa, cực kỳ nổi bật.