Ngô Tuấn bừng tỉnh hiểu ra nói: “Ra vậy, xem ra cảnh giới La Hán có rất nhiều môn đạo. Đúng rồi, lần trước Miêu Yêu cũng là sớm phát hiện ra nguy hiểm, tránh đi độc của ta, nói như vậy, Cửu Mệnh Miêu Yêu kia cũng tương đương với cảnh giới La Hán?”
Tân Nguyệt Nhi gật đầu: “Miêu Yêu đã vượt qua hóa hình lôi kiếp, dùng chiến lực để cân nhắc, không sai biệt lắm là cảnh giới La Hán. Chẳng qua Kính Minh La Hán trăm năm trước cũng đã là cảnh giới La Hán, công lực thâm hậu, Miêu Yêu khẳng định không phải là đối thủ của ông ta.”
Ngô Tuấn hai mắt sáng lên, nói: “Nếu như ta cũng có thể phát huy ra chiến lực cảnh giới La Hán, vậy hai ta hợp lực bắt được Miêu Yêu hẳn là không có vấn đề đúng không?”
Tần Nguyệt Nhi khẽ lắc đầu: “Lời tuy nói như thế, nhưng chuyện này sao có thể. Theo như ta biết, Phật môn không có bất kỳ công pháp gì, có thể khiến cho một người bình thường trong vòng một đêm đạt tới cảnh giới La Hán.”
Ngô Tuấn mỉm cười, lấy ra Xá Lợi Tử cùng với Long Châu: “Hai thứ này gộp chung vào một chỗ, coi như không đạt đến cảnh giới La Hán, hẳn là cũng kém không xa.”
Tân Nguyệt Nhi nhớ lại đầu Hỏa Phượng nhìn thấy bên trong cung điện dưới lòng đất kia, nói: “Nếu như ngươi có thể triệt để chưởng khống lực lượng bên trong phượng huyết, không sai biệt lắm có thể đạt tới nửa bước cảnh giới La Hán. Lại thêm ta, đủ để chém giết Miêu Yêu.” Ngô Tuấn nở nụ cười, nói: “Vậy là tốt rồi, ngươi cứ xem ta thể hiện.”
Ngô Tuấn nói xong, cầm Xá Lợi Tử cùng với Long Châu đi đến hậu viện, một lát sau, trong hậu viện liên vang lên âm thanh rèn sắt bang bang.
Tần Nguyệt Nhi hiếu kì nhìn vê phía sân nhỏ, thấy Ngô Tuấn đang dùng búa chế tạo đồ vật gì đó, tiến lên nhìn một hồi, phát hiện ra hắn đang rèn một đôi găng tay sắt.
Một lúc sau, một đôi găng tay sắt được hoàn thành, Ngô Tuấn lần lượt khảm Long Châu cùng với Xá Lợi Tử lên, hai viên hạt châu lưu chuyển trong đêm với màu vàng và đỏ rực rỡ, phối với đôi găng tay màu trắng bạc, khiến cho đôi găng tay trông rất hoa lệ.
Trên núi cỏ cây tươi tốt , Ngô Tuấn tay cầm dây thừng buộc một con chuột đồng béo, bên cạnh là Tần Nguyệt Nhi có chút không đề nổi tỉnh thần, bên chân còn có Vượng Tài đi theo.
Sau khi đi dạo một vòng trong núi, Ngô Tuấn có chút mệt mi, dừng lại nói: “Ài, xem ra Miêu Yêu cũng không có ở chỗ này.”
Tần Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn con chuột đồng co quắp trên mặt đất, bị Vượng Tài dọa đến run lấy bẩy kia, nói: “Muốn dùng nó dẫn Miêu Yêu ra, hẳn là chưa đủ.”
Ngô Tuấn gật đầu: “Ngày mai lại bắt thêm mấy con.”
Trên một gốc đại thụ xa xa, Miêu Yêu Mẫu Đơn tức giận đến phổi đều sắp nổ!
Dùng một con chuột béo liền muốn dẫn ta hiện thân?
Cho rằng ta là ngực lớn không não saol
Vào thời điểm ả âm thầm phẫn hận, Ngô Tuấn đã đi đến bên cạnh suối nước, thuần thục xử lý chuột béo, sau đó nhóm lửa nướng chín.
Tân Nguyệt Nhi nhu thuận ngồi ở bên cạnh đống lửa, ánh mắt như lửa nóng nhìn chằm chằm chuột nướng đang xoay chầm chậm trên ánh lửa, cảm thấy mình có thể nuốt trọn.
Vượng Tài cũng ngồi xổm ở một bên, lè lưỡi, không ngừng nuốt nước miếng vào trong bụng, nheo mắt lộ ra vẻ hạnh phúc, trong lòng cảm thấy làm chó của Ngô Tuấn, còn thoải mái hơn so với làm yêu quái trong động! Sau nửa canh giờ, hai người một chó bắt đầu ăn như gió cuốn, Miêu Yêu ở trên cây thấy thế nhíu mày, nhỏ giọng thầm thì: “Thơm quá...”
Lại qua một lát, ba người Ngô Tuấn về nhà sau khi ăn no nê, sau khi đưa mắt nhìn bọn hắn rời đi, Miêu Yêu đi tới địa phương bọn hắn ăn đồ nướng, ngửi mùi thịt còn chưa tan đi, không khỏi nuốt nước miếng một cái: “Thật là thơm —— “
Ngày hôm sau, ba người Ngô Tuấn lại tới nơi này, lần này mang thêm mấy con chuột đồng, giống như ngày hôm qua muốn dùng biện pháp ngu xuẩn này dẫn ả hiện thân.
Miêu Yêu cắn răng nghiến lợi đợi đến khi bọn hắn rời đi, bỗng nhiên phát hiện ra hôm nay bọn hắn còn sót lại một con chuột nướng, thân thể không khỏi khẽ động, tiến lại gần.
Mắt nhìn con chuột nướng bị căn dở hai lần, Miêu Yêu đưa tay tóm lấy.
Cắn một miếng, miếng thịt chuột nướng mỡ hành đã nuốt trọn vào miệng, vị mềm, ngon, thơm nồng, khiến cho vị giác của ả bùng nổ ngay lập tức.
Miêu Yêu lập tức nheo mắt lại hưởng thụ, hài lòng nói: “Tìm cơ hội bắt tên tiểu tử này về, ban ngày hít dương khí của hắn, ban đêm bắt hắn nướng chuột cho lão nương ăn!”
Cắn mấy nhát liền ăn hết con chuột, Miêu Yêu vươn đầu lưỡi liếm dầu mỡ trên tay, liền muốn rời đi.
Đột nhiên, ả cảm thấy đầu óc choáng váng, không khỏi sững SỜ.
Không tốt, bị trúng độc!
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, ả bỗng nhiên nhận ra chỗ không ổn, quay mặt lại, lập tức nhận thấy một đạo kiếm khí đánh ra từ trong bụi rậm!
Kiếm khí vạn phần sắc bén, những nơi đi qua, cây cối cùng với cỏ dại đều bị chặt đứt, kiếm khí sắc bén bay tới trong chớp mắt, đâm thẳng vào ngực ảI
“AI”
Miêu Yêu thấy tránh cũng không thể tránh, quát to một tiếng, yêu lực toàn thân bỗng nhiên tăng vọt, mở miệng phun ra một tấm lụa màu đỏ sậm, kịch liệt đụng vào kiếm khí kia.
Âm một tiếng, một cỗ gợn sóng lan ra xung quanh, trong chốc lát cát bay đá chạy, cây cối đột ngột mọc lên từ mặt đất, cả gò núi trở thành một đống hỗn độn trong nháy mắt.
Kiếm khí qua đi, Tân Nguyệt Nhi cầm Trảm Yêu kiếm trong tay, phi thân đi tới trước mặt Miêu Yêu, ánh mắt lăng lệ quát: “Miêu Yêu, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi!”
Miêu Yêu ngắn chặn độc trong thân thể, trong mắt chứa sát khí nói: “Mấy ngày không gặp ngươi thế mà đột phá, dạng này thì càng không thể lưu ngươi.”
Tiếng nói chưa rơi xuống đất, yêu khí trên người Miêu Yêu bỗng nhiên bộc phát, sau lưng đột nhiên toát ra chín cái đuôi, trên tay cùng với trên mặt cũng mọc ra lông màu trắng, móng tay màu đen như là mười lưỡi đao sắc bén, phản chiếu hàn mang màu tím dưới ánh nắng mặt trời.