Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu

Chương 39: Lão hứa

Chương Trước Chương Tiếp

Ngô Tuấn nhìn chằm chằm Kính Minh đang ngồi bất động ở cửa ra vào, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng: “Nhìn giống như là kẻ ăn vạ chuyên nghiệp, xem xét chính là lão giang hồ, ngươi tuyệt đối đừng đụng vào ông tal”

Theo Ngô Tuấn, Kính Minh hòa thượng quần áo tả tơi, trông ốm yếu, còn có chút không nói đạo lý trước mắt này, nhìn hoàn toàn giống kẻ ăn vạ chuyên nghiệp.

Đồng thời, trên tay mình còn có Thần Long ngọc bội cùng với Xá Lợi Tử, đối phương ngay cả mục tiêu tống tiên cũng cóI

Tân Nguyệt Nhi nhìn bộ dạng như đang đối mặt với đại địch của Ngô Tuấn, lộ ra về mặt vô cùng nghi hoặc nghiêng đầu một chút, cẩn thận dò xét một lát trên người Kính Minh, cuối cùng rơi vào cái trán trụi lủi của đối phương, bừng tỉnh nói: “Hòa thượng Pháp Nghiêm Tự!”

Ngô Tuấn gật đầu, cẩn thận nghiêm túc vòng qua thân thể Kính Minh, kéo Tân Nguyệt Nhi tiến vào, buông lỏng một hơi nói: “Không cần để ý đến ông ta, chờ ông ta ngồi mệt mỏi tự nhiên sẽ đi, dù sao thì trời cũng đã tối, cũng sẽ không có người đến khám bệnh.”

Tần Nguyệt Nhi nói: “Ban ngày cũng không có người đến xem bệnh.”

Ngô Tuấn bị nàng làm cho nghẹn họng, khóe mắt khẽ giật giật: “Đó là bởi vì ta không ở y quán, ta mà ở đây khẳng định sẽ có người đến khám.”

Tân Nguyệt Nhi khịt mũi, mang theo vẻ mong đợi hỏi: “Hôm nay ăn cái gì?”

Ngô Tuấn liếc nhìn Vượng Tài đang vẫy đuôi dưới chân mình và nói: “Xương thịt hâm.”

Vượng Tài vui sướng gào thét hai tiếng gâu gâu, thân thể nhào tới trước một cái, nhu thuận dựa vào bên cạnh chân bàn, lè lưỡi, lộ ra bộ dáng không kịp chờ đợi.

Vào thời điểm hầm thịt xương xong, sắc trời đã tối hẳn xuống.

Ngoại trừ khách điếm Duyệt Lai đối diện, các cửa tiệm khác trên đường đều đóng cửa.

Lúc này, một tiểu lão đầu thấp bé, còng lưng đi tới trước Nhân Tâm Đường, trong tay còn cầm đèn lồng cùng với công cụ gõ mðõ cầm canh, nhìn bộ dáng liền biết ông ta là người gõ mõỡ cầm canh.

Tiểu lão đầu liếc nhìn khuôn mặt của Kính Minh mấy lần, lắc đầu nói: “Hòa thượng ở đâu ra, làm sao lại chặn cửa nhà người ta.”

Nói xong đi vòng qua người Kính Minh, đi vào bên trong Nhân Tâm Đường.

Nhìn thấy tiểu lão đầu tiến đến, trong mắt Ngô Tuấn lập tức bộc phát ra một trận tỉnh quang: “Lão Hứa, đã lâu rồi không có tới!”

Lão Hứa cười mắng: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, vẫn còn trông ngóng ta mỗi ngày sinh bệnh! Vẫn như cũ, xoa bóp thắt lưng cho ta, bốc mấy thang thuốc.”

“Được rồi!”

Ngô Tuấn kéo ra một cái ghế dài, lôi kéo lão Hứa, để cho ông ta nằm trên ghế dài, không nhẹ không nặng xoa bóp thắt lưng cho ông ta.

Tân Nguyệt Nhi lộ vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Ngô Tuấn chữa bệnh cho lão Hứa, rung động đến quên gặm xương trong tay, lẩm bẩm nói: “Đây là bệnh nhân tới sao, ta không phải đang nằm mơ chứ?” Ngô Tuấn quay đầu trừng nàng một cái, nói: “Y quán này của ta là vẫn có mấy mối khách cũ, Trần phu tử sợ máu thỉnh thoảng bị chóng mặt, Lưu chưởng quỹ đối diện sợ lạnh, còn có lão Hứa đau thắt lưng, sẽ luôn có một ngày ta chữa khỏi cho bọn họ!”

Tân Nguyệt Nhi gặm xương trong tay, lộ vẻ mặt cổ quái gật đầu, sau đó cúi đầu uống cạn bát canh.

Ngô Tuấn quay mặt lại, cười nói: “Lão Hứa, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, ta sẽ chữa khỏi lưng gù cho ngươi?” Lão Hứa run lên bần bật, hoảng sợ nói: “Ngươi chớ có làm loạn, ta còn muốn sống thêm hai năm đây!”

Nói xong nghiêng đầu qua, bi phẫn nhìn về phía Ngô Tuấn: “Ta thế nhưng vẫn nhớ rất rõ, ngươi trước kia chữa bệnh cho gà trống nhà ta, nói có thể khiến cho nó ban đêm không còn gáy, kết quả gà trống gáy ban đêm là được chữa khỏi, nhưng ngươi ngay cả cái phao câu gà cũng không lưu lại cho ta, ăn sạch gà một mình!”

“Bệnh lưng gù của ta nếu để cho ngươi chữa, chỉ sợ là lưng sẽ được đập thẳng, nhưng người sẽ chết đi?”

“Trị không chết người được...”

Ngô Tuấn nói, bất mãn vỗ vào cột sống thắt lưng một cái, đứng lên.

“A... Ị”

Lão Hứa bị đập đau đớn nhe răng, đứng dậy vặn eo, oán giận nói: “Tiểu tử thối, muốn vỗ chết ta sao...”

Nói xong cởi xuống túi tiền từ bên hông, lấy ra một khối bạc nát đập vào trên người Ngô Tuấn.

Ngô Tuấn cất kỹ tiền, tiếp đó đi bốc mấy thang thuốc, gói kỹ đưa tới, đưa mắt nhìn lão Hứa đi ra cửa.

Trong nháy mắt lão Hứa đi sượt qua người, Kính Minh hòa thượng bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt có thần nhìn qua Ngô Tuấn, đứng dậy hành lễ nói: “Bần tăng có thể có lần đốn ngộ này, toàn bộ dựa vào lời phật kinh kia của thí chủ, ân tình hôm nay, Kính Minh ghi nhớ trong lòng.”

Tần Nguyệt Nhi ngưng tụ ánh mắt, giật mình nhìn sang: “Ông ta là Kính Minh La Hán? Ngươi không phải nói ông ta là kẻ ăn vạ sao?”

Ngô Tuấn tằng hắng một cái, nói: “Như vậy cũng không có xung đột.”

Tần Nguyệt Nhi nghe thế, có chút suy tư một cái, gật đầu nói: “Đích thật là không xung đột.”

Kính Minh mấp máy bờ môi mấy lần, trấn định lại tâm cảnh dao động của mình một chút, nói: “Thân Long ngọc bội liền đưa cho thí chủ, coi như kết phật duyên cùng với thí chủ, có nó, cửa lớn Pháp Nghiêm Tự bất cứ lúc nào cũng rộng mở đối với thí chủ.”

Sau khi nói xong, sợ hai người này nói lời gì khiến cho tâm cảnh vừa mới đột phá có thay đổi, liền giống như chạy trốn biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ.

Nhìn thấy ông ta rốt cục cũng rời đi, Ngô Tuấn thở phào nhẹ nhõm nói với Tân Nguyệt Nhi: “Cuối cùng cũng đi, không biết tại sao, ở trước mặt ông ta, ta luôn cảm giác trong lòng có chút bộp chộp.”

Tần Nguyệt Nhi nói: “Chuyện này rất bình thường, cảnh giới La Hán có thể cảm giác được nguy hiểm xung quanh mình, thân thể làm ra phản ứng theo bản năng. Vừa rồi ông ta hẳn là phát giác được ngươi ôm địch ý đối với ông ta, thân thể tự động làm ra phản ứng.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)