Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu

Chương 36: Lông vũ phượng hoàng

Chương Trước Chương Tiếp

Bên trong ánh mắt của tiểu cấu tràn đầy sợ hãi, run rấy miệng nói tiếng người: “Gia gia, ngài tha cho ta đi, ta thật sự chưa từng hại người, thật sự là một người cũng không có...” Ngô Tuấn đi đến nắm lấy tiểu cẩu vào trong tay, cười sờ đầu của nó: “Ta còn thiếu một con chó, ngươi vê sau liền theo ta đi.” Tiểu cẩu thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhanh chóng vẫy đuôi nói: “Gia gia ngài vê sau có việc cứ việc phân phó ta, ta núi đao biển lửa cũng không chối từi”

Tân Nguyệt Nhi nhíu mày nói: “Không ổn, nhân yêu khác đường, nuôi một con yêu quái ở bên người, cuối cùng cũng có chút không tốt.”

Ngô Tuấn quay mặt lại, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ nói: “Vị Thần Long La Hán kia chẳng phải nuôi một con Giao Long?”

Tân Nguyệt Nhi có chút nghẹn lời, giải thích: “Nhưng ông ta là cao tăng Phật môn... `

Ngô Tuấn lúc này trừng mắt nói: “Hòa thượng nuôi được, ta không nuôi được? Đây là đạo lý gì!”

Tần Nguyệt Nhi nao nao, bỗng nhiên cảm thấy Ngô Tuấn vô cùng chiếm lý, mắt nhìn tiểu cẩu trong tay Ngô Tuấn, tiếp đó gật đầu ừ một tiếng, lấy ra Thần Long ngọc bội từ bên trong túi bách bảo, thắt ở trên cổ của nó.

Sau khi đeo lên Thần Long ngọc bội, yêu khí trên người Cấu Yêu đều thu liễm, nhìn không khác gì một chú chó nhỏ bình thường.

Ngô Tuấn đặt tên cho nó là Vượng Tài, để nó dẫn đường, tiến vê phòng bảo tàng của Vạn Yêu Vương.

Sau vài lần cua quẹo, Vượng Tài đưa hai người đến một căn phòng bằng đá rộng rãi.

Giữa phòng đá có một bệ đá, trên bệ đá có một chiếc lông vũ Phượng Hoàng bay lơ lửng, tản mát ra ánh vàng nhàn nhạt. Dưới ánh sáng chiếu rọi, vài chiếc hòm gỗ nằm lặng lẽ trong góc.

Ngô Tuấn phấn khích tiến về phía trước, mở ra một cái hòm gỗ trong đó, phát hiện ra bên trong có mấy khỏa yêu đan, lập tức cảm thấy vô vị.

Mở một cái hòm gỗ khác, bên trong là mấy món binh khí.

Lúc này Ngô Tuấn nhíu mày, đảo mắt nhìn quanh phòng đá, tìm tòi gõ gõ ở trên vách tường.

Tần Nguyệt Nhi nhìn cử động quái dị của hắn, không khỏi hiếu kì hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì?”

Ngô Tuấn nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Đương nhiên là tìm mật thất, căn phòng bảo tàng này một văn tiền cũng không có, khẳng định là giả.”

Vượng Tài nghiêng đầu chó, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Phòng bảo tàng tại sao phải đặt tiền, loại đồ vật kia có thể làm được cái gì?” Ngô Tuấn liếc nhìn Vượng Tài, nói: “Có tiên có thể xui ma khiến quỷ, còn có thể mua cho ngươi thịt xương đếm không hết, ngươi nói xem có hữu dụng hay không.

Vượng Tài hai mắt sáng lên, tỉnh thần tỉnh táo trong nháy mắt, dùng sức đánh hơi xung quanh, gia nhập đội ngũ tìm kiếm mật thất.

Tần Nguyệt Nhi đi đến trước lông vũ Phượng Hoàng, vươn tay cầm ở trong tay, nói: “Đừng có uổng phí công phu, phòng bảo tàng này nhất định là thật.”

Tiếng nói vừa rơi xuống đất, Ngô Tuấn bỗng nhiên nhấn một cái vào trên vách đá, xoạt xoạt một tiếng vang lên, một cái hộp đá chậm rãi đưa ra ngoài từ trong vách tường.

“Thật sự có đồ vật!”

Tần Nguyệt Nhi giật mình, đi đến phía trước xem xét, phát hiện ra bên trong hộp đá thế mà có một khỏa Xá Lợi Tử nở rộ ánh vàng sáng chói!

Ngô Tuấn nhìn chằm chằm viên Xá Lợi Tử kia, trong mắt bắn ra một trận tỉnh quang, nói: “Ngươi nói nếu như ta bán khoả Xá Lợi Tử này cho Tuệ Khả phương trượng, có thể bán được bao nhiêu tiền?”

Tân Nguyệt Nhi dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía Ngô Tuấn: “Ngươi có thể sẽ bị lão đánh chết. Xá Lợi Tử là thánh vật Phật môn, bên trong ẩn chứa tâm huyết suốt đời của cao tăng, các hòa thượng sẽ không dùng tiền để mua. Chẳng qua cầm nó đến chợ đen bán đi, hẳn là có thể bán được không ít tiền.”

Ngô Tuấn nghe xong, lập tức liền xì hơi: “Nơi này của chúng ta quá nhỏ, căn bản cũng không có chợ đen.”

Tân Nguyệt Nhi nói: “Vậy hãy cất nó trước đi, đeo Xá Lợi Tử có thể phòng ngừa quỷ hồn cận thân, nghe nói cũng có trợ giúp đối với tu hành. Tuệ Khả trước đó khẩn trương lấy lại viên Xá Lợi Tử bên trong Di Đà Tự kia như vậy, có khả năng chính là cái nguyên nhân này.”

Ngô Tuấn ừ một tiếng, để Xá Lợi Tử vào bên trong túi bách bảo, chuẩn bị chờ sau này có cơ hội đi nơi khác để khám bệnh tại nhà, lại cầm khoả Xá Lợi Tử này đến chợ đen bán...

Khiến cho hắn ngoài ý muốn chính là, vừa mới để Xá Lợi Tử vào túi bách bảo, lực lượng phượng huyết xao động bên trong Long Châu lập tức liền yên tĩnh trở lại, khiến cho Ngô Tuấn không khỏi phát ra một tiếng kêu nhẹ.

Vào thời điểm đang muốn nghiên cứu, Tân Nguyệt Nhi bỗng nhiên ngưng tụ ánh mắt, nói: “Có người đến.”

Tiếng nói rơi xuống đất, một tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Tuệ Khả lão hòa thượng đi ra từ trong bóng tối.

Sau khi phát hiện ra tung tích Phượng Hoàng, lão lập tức chạy tới xem xét, kết quả chỉ thấy được một cỗ thi thể chim sẻ bị nướng chín, sau khi tìm kiếm một phen, mới đi tới bên trong căn phòng bảo tàng này.

Nhìn thấy lông vũ Phượng Hoàng trong tay Tân Nguyệt Nhị, Tuệ Khả có chút tiếc nuối, tiếp đó hỏi: “Hai vị thí chủ, Hỏa Phượng vừa rồi là có chuyện gì vậy?”

Ngô Tuấn chững chạc đàng hoàng ôm quyên: “Vừa rồi ta diễn luyện một môn quyền pháp tên là Phượng Dực Thiên Tường, khiến cho lão phương trượng chê cười. “

Tuệ Khả có chút giựt giựt khóe miệng, ánh mắt sâu kín nhìn về phía Ngô Tuấn: “Thí chủ chớ có nói đùa. ˆ

Tân Nguyệt Nhi liếc nhìn Ngô Tuấn, cảm thấy kỹ năng nói dối của hắn còn cần được cải thiện, tiếp đó xoay mặt nhìn về phía Tuệ Khả, nói: “Hắn quả thực đang nói đùa đại sư, người diễn luyện quyền pháp vừa rồi là ta.”

Tuệ Khả: “...”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)