Vào thời điểm đám người loạn thành một đoàn, Hỏa Phượng bay lượn một vòng trên không trung, sau đó bỗng nhiên quay đầu, dùng tốc độ cực nhanh, một lần nữa hóa thành hỏa diễm trở về bên trong Long Châu.
Ngô Tuấn đi đến phía trước nhặt viên Long Châu kia lên, bóp thật chặt ở trong tay, trên mặt lộ ra biểu lộ ngưng trọng.
Long Phượng Kim Đan cái gì đó, là hắn dùng để lừa dối Tất Phương.
Lực lượng bên trong phượng huyết vô cùng cuồng bạo, cần dùng một cỗ lực lượng khác để áp chế, Ngô Tuấn vốn là muốn dùng lực lượng Giao Long bên trong Long Châu để cân bằng, đạt tới hiệu quả tùy tâm sở dục kích phát lực lượng phượng huyết.
Đáng tiếc là, lực lượng của Giao Long này thực tế quá yếu, chỉ dùng một lần liền bị tiêu hao hầu như không còn.
Vừa nghĩ tới bên ngoài còn có mấy chục con yêu quái hung ác, trái tim của hắn liền không tự chủ được chìm đến đáy cốc.
Nghe được động tĩnh trong cung điện, Cấu Yêu giữ ở ngoài cửa kinh hoảng tiến vào xem xét, phát hiện ra bên trong đại điện chỉ còn lại có Ngô Tuấn cùng với Tân Nguyệt Nhi, lúc này nó liền trợn mắt hốc mồm nói: “Đại vương của chúng ta đâu?”
Ngô Tuấn liếc nhìn Tất Phương rơi lả tả trên đất sau khi chết, thi thể đã chín mọng, phát hiện ra gã hoá ra là một con chim sẻ thành tỉnh, thản nhiên nói: “Rải gia vị lên liền có thể ăn.”
Cấu Yêu hơi sững sờ, sau đó đánh hơi theo bản năng, bất giác nói: “Thật là thơm... không đúng, đại vương chết rồi!”
Nói được một nửa, Cẩu Yêu bỗng nhiên kịp phản ứng, bị dọa đến hồn bay lên trời, vừa sủa vừa chạy ra ngoài cửa.
Ngay sau đó, mười mấy con yêu quái cấp tốc tụ tập tới, tiếp theo yêu quái càng tụ càng nhiều, cuối cùng hơn ba mươi con yêu quái ngăn ở cửa ra vào đại điện, hoàn toàn ngăn chặn đường đi của Ngô Tuấn cùng với Tần Nguyệt Nhi.
Ở trong cơn thịnh nộ của đám yêu quái, toàn bộ Kim Hoa Huyện yêu khí tận trời, mây đen dày đặc, che khuất toàn bộ bâu trời.
Trong chốc lát ngày đêm điên đảo, yêu phong cuồng loạn!
Nhìn yêu quái dáng dấp hình thù kỳ quái, từng con cũng đều hung thần ác sát trước mặt, Ngô Tuấn cầm trong tay một cái bình sứ, lộ ra biểu lộ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Cùng lúc đó, Tân Nguyệt Nhi bị hắn một mực ngăn ở phía sau không nhịn được phát ra một tiếng nghi vấn: “Đối mặt với nhiều yêu quái như vậy, ngươi không sợ sao?”
Ngô Tuấn tâm thần căng cứng nhìn chằm chằm một đám yêu quái ngo ngoe muốn động trước mắt, nói: “Có một chút, chẳng qua lúc trước ta đã đáp ứng ngươi sau khi trở về sẽ làm bánh bao hấp cho ngươi ăn, cho nên vô luận như thế nào, ta hôm nay cũng đều sẽ mang ngươi về.”
Một nụ cười đẹp như hoa chợt nở trên mặt Tần Nguyệt Nhi: “Ha ha, xem ra hôm nay dù thế nào ta cũng không thể chết ở đây.”
“Lúc trước quên nói cho ngươi một sự kiện, công pháp ta tu luyện tên là « Chiến Thần Quyết », công pháp này rất tà môn, chiến ý càng mạnh, lực lượng phát triển liền càng mạnh. Năm đó cha ta vì bảo hộ mẹ ta, đã từng liên tục phá ba cảnh trong vòng một ngày, ở trước hẻm núi Quan Sơn, một người đánh lùi mười vạn Yêu Binh.”
Tân Nguyệt Nhi nói xong, chậm rãi đứng lên, tay phải nắm lại, triệu hoán Trảm Yêu kiếm vào trong tay, ánh mắt kiên định nói: “Trước hôm nay, tỉnh thần chiến đấu của ta đều xuất phát từ khát vọng muốn chứng tỏ bản thân, chứng minh rằng ta là một người bắt yêu đủ tiêu chuẩn. Nhưng vừa rồi, ta đột nhiên tìm được một thứ quan trọng hơn là chứng tỏ bản thân.”
Ở trong vẻ mặt sợ hãi của một đám yêu quái, khí tức trên người Tần Nguyệt Nhi bỗng nhiên tăng vọt, chậm rãi đâm một kiếm về phía đám yêu trước người.
Một đạo tỉnh hà sáng chói hoành không xuất thế, kiếm khí gột rửa hoàn vũ, đám yêu quái ngăn ở trước người Ngô Tuấn thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm, biến thành tro bụi ngay lập tức. Kiếm khí trường hà thế đi không ngừng, xuyên thấu lòng núi đâm thẳng lên trời, xuyên qua mây mù, bay thẳng lên trời.
Phía trên võ đạo chông gai, lại có thêm một vị tông sư!
Nhìn đạo kiếm khí trường hà chói lọi trước mắt, Ngô Tuấn lộ ra biểu lộ rung động, lầm bẩm nói: “Cho nên nói, ngươi đến tột cùng tìm được mục tiêu mới gì, vậy mà còn trọng yếu hơn so với chứng minh bản thân...”
Tân Nguyệt Nhi nở nụ cười, nhìn bóng lưng cũng không cao lớn của Ngô Tuấn, chậm rãi thu hồi Trảm Yêu kiếm trong tay. “Vê sau sẽ nói cho ngươi biết!”
“Thần bí như vậy...” Ngô Tuấn trợn to hai mắt, vươn tay đưa ra Long Châu trong tay: “Long Châu của ngươi.”
Tần Nguyệt Nhi liếc mắt nhìn Long Châu phượng hỏa lưu chuyển trong tay hắn, khẽ lắc đầu nói: “Là Long Châu của ngươi, hãy cất cho kỹ.”
Ngô Tuấn kinh ngạc nhìn nàng một cái, tiếp đó nhét Long Châu vào bên trong túi bách bảo, mắt nhìn thi thể chim sẻ to lớn tản mát ở xung quanh, hỏi: “Thi thể Tất Phương xử lý như thế nào?” Tân Nguyệt Nhi lộ ra bộ dạng đương nhiên, ưỡn ngực nói: “Đương nhiên là ăn, bỏ ở nơi này thật lãng phí!”
Ngô Tuấn lộ ra ánh mắt phức tạp nhìn chân chim sẻ to lớn bên cạnh: “Thế nhưng thịt này đã bị bẩn...”
Tần Nguyệt Nhi lộ ra vẻ mặt thành thật nói: “Mẹ ta từng nói, chỉ cần đồ ăn rơi trên mặt đất không qua một phần tư canh giờ, là tuyệt đối sẽ không bẩn.”
Ngươi xác định đây là mẹ ruột sao?
Ngô Tuấn có chút xem thường, trong lòng không nhịn được chửi bậy một câu.
Đúng lúc này, Tân Nguyệt Nhi đột nhiên quay đầu nhìn về phía góc tường, đốt ngón tay lại một lần nữa phát lực cầm chuôi kiếm.
Ngô Tuấn theo tầm mắt của nàng nhìn lại, phát hiện một con chó màu trắng đen đan xen đang run rấy cuộn mình trong góc, nước tiểu từ từ chảy xuống tự hạ thân của nó.
Nhìn thấy con chó nhỏ này, Ngô Tuấn không khỏi nở nụ cười: “Cấu gia, ngài sợ cái gì chứ?”