“Ồ?” Tất Phương lộ vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Tần Nguyệt Nhi, chỉ tay một cái, mở ra cấm chế trên người nàng.
“Tần cô nương, vừa rồi có chỗ đắc tội. Chuyện không vui vừa rồi tất cả chỉ là hiểu lầm, tại hạ đã sớm cải tà quy chính, không còn ăn thịt người, việc này có Trấn Nam tướng quân bảo đảm cho ta, không tin ngươi có thể đến đó hỏi thăm. Hiện tại làm phiên ngươi giao Long Châu ra, ta sẽ lập tức thả ngươi đi!”
Tân Nguyệt Nhi cười lạnh một tiếng: “Ngươi vừa rồi không phải còn nói muốn bắt nữ tử luyện đan sao, ta làm sao có thể tin ngươi.”
Nhìn bộ dáng không hề bị lay động của Tần Nguyệt Nhi, nụ cười của Tất Phương dần dần lạnh xuống, uy hiếp nói: “Tân cô nương, chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Ngô Tuấn cũng nói đỡ: “Tần cô nương, giao Long Châu ra đi, đại vương nhất định sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn thả ngươi.”
Nói xong nháy mắt với Tần Nguyệt Nhi, ra hiệu cho nàng đừng nên vọng động. Tân Nguyệt Nhi liếc nhìn Ngô Tuấn một cái, trầm mặc một lát, móc ra một cái túi vẽ phù chú màu vàng, tiếp đó ngưng ra một tia chân khí rót vào cẩm nang, mở phong ấn ra, móc ra một khỏa hạt châu xanh biếc từ bên trong.
Trong nháy mắt hạt châu xuất hiện ở trong cung điện, một cỗ khí lạnh lập tức tràn ra, đại điện vốn oi bức cũng trở nên mát mê hơn rất nhiều.
Bên trong thanh âm của Tất Phương mang theo vẻ hưng phấn nói: “Thật sự là Long Châu!” Ngô Tuấn mỉm cười bước tới, nhận lấy Long Châu từ trong tay Tân Nguyệt Nhi, nói tiếp: “Thỉnh đại vương khai lò, tiểu nhân sẽ luyện đan cho ngài!”
Tất Phương không kịp chờ đợi đi đến trước, vỗ vai khích lệ hắn: “Nếu có thể luyện ra Long Phượng Kim Đan, bản vương tất nhiên sẽ không keo kiệt ban thưởng! Còn có Trần phu tử gì kia, đến lúc đó bản vương sẽ tự mình đi giết giúp ngươi!”
Ngô Tuấn cười tủm tỉm nói: “Vậy liên đa tạ đại vương.”
Tất Phương gật đầu một cái, tiếp đó đi tới trước lò luyện đan, tuân hỏi: “Cần ta làm cái gì?”
Ngô Tuấn nói: “Đại vương chỉ cần nhỏ phượng huyết lên trên Long Châu, những chuyện khác liền giao cho tiểu nhân.”
“Tốt!”
Tất Phương đáp ứng một tiếng, hai tay tách ra, yêu lực ngưng ra một đôi bàn tay vô hình đặt ở trên lò luyện đan, phát ra một tiếng coong trầm đục, ngay sau đó hai tay chậm rãi nâng lên, xốc đan lô lên.
Trong một cái chớp mắt tiếp theo, ba giọt phượng huyết bỗng nhiên bay ra, bay về các hướng khác nhaul
Tất Phương vươn tay phải ra, nắm về phía hư không, ba giọt phượng huyết lập tức ngưng kết trong không trung, theo ý chí của gã, chậm rãi lướt về phía Long Châu trong tay Ngô Tuấn.
Ngô Tuấn nín hơi ngưng thần, dùng tông khí bao phủ Long Châu, ngay cả phượng huyết lướt tới cũng bao phủ vào bên trong.
Ở dưới sự dẫn dắt của Ngô Tuấn, phượng huyết chậm rãi dung nhập vào bên trong Long Châu, hai cỗ lực lượng chí âm chí dương lấy tông khí làm hạch tâm, không xâm phạm lẫn nhau xoay tròn ở bên trong Long Châu, tạo thành một loại cân bằng vi diệu.
Tất Phương cũng phát giác được cỗ lực lượng xao động bên trong phượng huyết kia dần dần yên tĩnh trở lại, ánh mắt càng ngày càng sáng, hỏi: “Xong rồi?”
“Xong rồi.”
Ngô Tuấn gật đầu một cái, sau đó duỗi tay ra, lộ ra Long Châu nằm yên lặng trong lòng bàn tay, hỏi: “Đại vương, có cân ta thử độc cho ngài trước không?”
Tất Phương vung tay phải lên chấn Ngô Tuấn ra, chộp lấy Long Châu bay lên không trung, nghiêm nghị quát: “Cút đi!”
Ngô Tuấn lảo đảo mấy bước, đi tới bên người Tân Nguyệt Nhi, thấp giọng nói: “Ngươi còn có thể đánh không?”
Tần Nguyệt Nhi lộ ra biểu lộ ngưng trọng nhìn chằm chằm Tất Phương, nhỏ giọng hồi đáp: “Có thể, chẳng qua Tất Phương cho dù trúng độc của ngươi, ta cũng không có nắm chắc có thể đánh bại gã, nếu như Long Châu bị gã nuốt, chỉ sợ ngay cả một thành nắm chắc cũng không CÓ.” Trong mắt Ngô Tuấn lóe lên một tia sát khí, nói: “Không cần phải để ý đến gã, gã sắp tiêu đời rồi.”
Trong khi hai người nói chuyện, Tất Phương đã mừng rỡ như điên nuốt xuống viên Long Châu kia, hăng hái ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha ha! Ấn nhẫn mười năm, hôm nay cuối cùng cũng đại công cáo thành, từ nay về sau, địa phương Giang Nam này chính là của Tất Phương ta!”
Ở bên trong tiếng cười càn rỡ của Tất Phương, Ngô Tuấn không nhịn được phát ra một tiếng cười lạnh, ngay sau đó, một tiếng tiếng phượng hót bỗng nhiên vang lên từ trong thân thể của Tất Phương, trong nháy mắt đè ép tiếng cười của gã.
Tất Phương sắc mặt đột biến, quay đầu nhìn về Ngô Tuấn, muốn hỏi thăm hắn đây là tình huống gì.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt gã quay đầu, một cỗ hỏa diễm cực nóng bỗng nhiên phát ra từ bên trong Long Châu, oanh một tiếng, thân thể gã nổ chia năm xẻ bảy!
Hoả diễm xông ra, hóa thành một con Phượng Hoàng màu vàng, hòa tan đá tảng trùng điệp phía trên cung điện, không trở ngại chút nào xông lên mây xanhi
Trên bầu trời, một con Phượng Hoàng màu vàng thiêu đốt ngọn lửa màu vàng, vũ mị yêu kiêu, tư thái ôn nhu bay lượn nơi chân trời.
Nhìn Hỏa Phượng phóng lên tận trời, toàn bộ Kim Hoa Huyện đều xôn xao, một số bách tính rối rít dập đầu quỳ lạy, khẩn cầu Hỏa Phượng chúc phúc.
Lục Ly đi đến trước cửa sổ, nhìn về phương hướng Bạch Vân Sơn, nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Trân phu tử đứng ở trong sân, trên khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Ở trước Lan Nhược Tự, Tuệ Khả lão hòa thượng đang giám sát công trình miệng tụng phật hiệu, trên mặt có chút đắng chát.
Ở mặt phía nam dãy núi, Cửu Mệnh Miêu Yêu mừng rỡ như điên, nói với báo tính bên người: “Báo thống lĩnh, Phượng Hoàng thật sự ở Kim Hoa Huyện!”
Báo thống lĩnh cười lớn một tiếng: “Lần này thật sự không đến vô ích, nhanh chóng đưa thư báo tin cho Yêu Hoàng!”