Bên trong thanh âm của Đoạn Kiếm Thanh để lộ ra một tỉa lo lắng: “Quân sư, tu vi của Bạch Lang kia thế nhưng là tiếp cận cảnh giới tuyệt đỉnh, độc của ngươi e rằng không thể ảnh hưởng gã bao nhiêu.”
Trên mặt Ngô Tuấn lộ vẻ kiêu ngạo nói: “Yên tâm, không phải chỉ là một con sói thôi sao, trước kia ta cả ngày bị bảy con sói đánh, hiện tại không phải là vẫn sống tốt!”
Khi trời sắp tối, trên đất trống phía trước Thiên Nam Quan hai mươi dặm, ánh đèn bó đuốc chiếu sáng xung quanh sáng như ban ngày
Năm ngàn Hắc Giáp Vệ đứng ngay ngắn như mũi lao, áo giáp trường mâu sáng loáng, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, tản mát ra một cỗ khí tức túc sát, tràn ngập khắp nơi
Trên sàn gỗ dựng tạm thời, Ngô Tuấn đầu tóc bù xù, mặc trường bào màu xanh nhạt ngồi ngay ngắn trước đàn, khảy cổ khúc du dương
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây