Ngô Tuấn dở khóc dở cười nói: “Tâm trí của nàng bây giờ chỉ có tám tuổi, ngươi làm vậy sẽ dọa sợ nàng. “
Tân Nguyệt Nhi cúi đầu nhìn ngực của U Lan, còn lớn hơn so với mình, trong mắt lập tức lộ ra thần sắc bi phẫn!
Ngươi nói cho ta đây mẹ nó là tám tuổi?
U Lan giống như cảm nhận được sát khí trên người Tần Nguyệt Nhi, ôm lấy cánh tay của Ngô Tuấn giấu mặt đi, run lấy bẩy nói: “Cha, vẻ mặt của mẹ thật đáng sợ!”
“Hở?” Tân Nguyệt Nhi đột nhiên lộ ra hai hàng răng trắng, cong mắt, nắm lấy tay U Lan, ôn nhu nói: “Tiểu U Lan, để ta kể chuyện cho ngươi nghe... ừm, lúc trước có một vị nông phu, ở trong đống tuyết nhặt được một con hồ ly đông cứng, sau đó mang về bên trong nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây