Nhìn đến đây, biểu lộ của Ngô Tuấn trở nên cổ quái, tiếp đó nhìn về chữ triện phía trên chân phải, trong đó ghi chép rất nhiều pháp môn tu luyện, hái khí, thải âm, hái thần, thai tức chi pháp đều đủ, cuối cùng lại dùng một câu phủ định toàn bộ
“Bàng môn tiểu pháp, tu luyện dễ dàng, làm ít hưởng nhiều. Truyền thụ lẫn nhau, đến chết không tỉnh, liền thành phong tục, làm hỏng đại đạo.”
Nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, trên mặt Ngô Tuấn hiện ra thần sắc có chút hiểu được, lộ vẻ thổn thức thở dài nói: “Những công pháp này đều là tổ sư phái Âm Sơn từng học khi còn sống, cuối cùng ông ta tập hợp sở trường của bách gia, tự mình tổng kết ra một bản công pháp tối nghĩa khó hiểu, chỉ tiếc ngộ tính môn nhân đệ tử của ông ta không đủ, ngược lại tu hành công pháp tương đối dễ dàng, cuối cùng đi lên con đường tà đạo. ˆ
Thánh Chủ nhìn chằm chằm môn công pháp kia mấy lần, có chút không rõ nói: “Thật sự là một mớ lộn xôn, rõ ràng từng chữ ta đều biết, nhưng xếp vào một chỗ liền hoàn toàn xem không hiểu y đang nói cái gì.” Ngô Tuấn trợn mắt trừng một cái, nói: “Bên trong bản công pháp này sử dụng rất nhiều tiếng lóng đặc trưng của Đạo Môn, ngươi chưa từng học qua, tự nhiên xem không hiểu.” Thánh Chủ khinh miệt nói: “Những lỗ mũi trâu này chỉ biết cố lộng huyền hư, năm đó ta chính là bị bọn hắn dùng một loại trận pháp cổ quái kỳ lạ đánh bại. Về sau ta nghiên cứu trăm năm, mới phát hiện ra trận pháp kia chỉ là đồ chơi dọa người, ta lúc ấy quá mức để ý trận pháp kia, tự mình loạn tâm, mới dẫn đến bại vong.”
Ngô Tuấn nghe vậy vui lên: “Một trăm năm mới nhìn ra được, xem ra ngươi chết không có chút oan uổng nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây