Lâm Nam Tích mỉm cười, cung kính đứng trước mặt Lý Thừa Tiển, nâng hộp gấm dâng lên như dâng báu vật: “Nô tài cảm nhớ thánh ân của hoàng thượng, cũng không có gì báo đáp, khi nãy ra ngoài cung, đặc biệt tìm cho ngài một món đồ chơi thú vị.”
Tầm mắt của Lý Thừa Tiển vẫn đặt trên quyển sách, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên cạnh.
Nghĩ thầm, tên tiểu tử này hôm nay đột nhiên lại biết ăn nói, lúc không mắng hắn là cẩu hoàng đế thì cũng xem như dễ nhìn.
Lý Thừa Tiển đặt quyển sách xuống, nhướng mày, giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Tặng cho trẫm à?”
Vừa rồi hắn đều nghe thấy, Lâm Nam Tích tặng cho Du Nhi tượng đất sét, tặng cho Uông Đức Hải bộ bài lá dát vàng, dỗ dành hai người một già một trẻ cười nói vui vẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây