Lâm Nam Tích đội trên đầu cả đống lông vũ, bị người xung quanh nhìn chằm chằm, đi một đường mà như mang trọng trách nặng nề. Bước chân hắn cứng đờ, run rẩy, sợ lông vũ trên đầu rơi xuống, con đường xuống núi gập ghềnh, phải vô cùng cẩn thận từng li từng tí.
Hắn cất bước khó khăn, còn phải đưa tay ra che chở cho chùm lông vũ trên đầu, ngước mắt nhìn bậc thang xuống núi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
【Sao mãi vẫn chưa thấy đến nơi thế này!】
【Chân hắn sắp nhũn ra rồi.】
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Lý Thừa Tiển, nghe có vẻ rất vui vẻ: “Đường xuống núi còn dài, có cần trẫm kêu người chuẩn bị cho ngươi một chiếc kiệu không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây