Lâm Nam Tích bước đến bên giường, thấy người nằm trên giường đã được lau chùi sạch sẽ, cũng thay một bộ y phục sạch sẽ, vết máu trên mặt cũng được lau đi, để lộ ra gương mặt thật. Gương mặt người nọ khá bình thường, có phần chất phác, là kiểu người ném vào đám đông cũng không tìm ra được.
Người này nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ngăm đen, thuộc kiểu ban đêm không thắp đèn lồng là không nhìn thấy mặt mũi ra sao.
Lâm Nam Tích ngồi bên giường, lẩm bẩm: “Phong huyết thư của ngươi, ta đã ở trước mặt Hoàng thượng và bá quan văn võ trong triều đưa cho Hình Bộ rồi. Việc điều tra xử án là trách nhiệm của Hình Bộ và Đại Lý Tự, giao cho bọn họ, nhất định sẽ có thể điều tra rõ ràng.”
“Nếu như những gì ngươi viết trong huyết thư là thật, bọn họ sẽ dựa theo manh mối trong đó mà điều tra, tin tưởng kết quả rất nhanh sẽ được sáng tỏ.”
“Nếu như tìm được tên Phạm Triệu Minh kia, chỉ sợ hắn cũng không có kết cục tốt đẹp gì. Hình phạt của Hình Bộ muôn hình muôn vẻ, không biết ngươi đã từng nghe qua hình phạt chém eo chưa? Chém eo chính là dùng dao chém người thành hai khúc từ phần eo. Bởi vì lục phủ ngũ tạng của con người đều nằm ở phần thân trên, cho nên người bị chém eo sẽ không chết ngay lập tức, mà phải mất một lúc sau mới tắt thở, ôi trời, thật sự là quá đau đớn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây