Ngày hôm sau là ngày nghỉ tắm gội, Lâm Nam Tích khó khăn lắm mới được ngủ nướng, đặc biệt dặn dò Lý thúc sáng nay không cần gọi hắn dậy.
Lâm Nam Tích nằm thành hình chữ X trên giường, ôm chăn ngủ ngon lành. Tháng bảy, thời tiết ở kinh thành ngày càng nóng bức, tuy rằng mỗi tối đều đặt đá lạnh trong phòng ngủ, nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng, thật không biết người xưa trải qua mùa hè thế nào, không có điều hòa, cũng không có thiết bị làm mát, may mà Lâm Nam Tích đã ở đây lâu rồi, đã dần cảm nhận được thế nào là “tâm tĩnh tự nhiên mát”.
Nhưng nửa đêm qua có một trận mưa, oi bức cũng giảm bớt, mãi đến nửa đêm về sáng mới ngủ ngon được một chút. Lúc trời tờ mờ sáng, Lâm Nam Tích bị đồng hồ sinh học đánh thức, hắn mơ màng mở mắt ra, mới nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ, bèn lật người tiếp tục ngủ.
Ai ngờ mới ngủ được một lúc, cửa phòng đã bị gõ vang, ngoài cửa truyền đến giọng nói khó xử của Lý thúc: “Lâm đại nhân, có khách đến, ngài có muốn dậy xem thử không?”
Lâm Nam Tích mơ màng bị đánh thức bởi giọng nói của Lý Đại, dụi dụi mắt ngồi dậy, ngẩn người một lúc, sau đó mới hỏi vọng ra ngoài: “Ai vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây