Lý Thừa Tiển ném cuốn sách đi, kéo Lâm Nam Tích lên giường, giọng nói dần trở nên mơ hồ: “Cho dù trong sách vẽ đẹp đến đâu cũng không bằng trẫm, đúng không?”
Lâm Nam Tích vừa phải thừa nhận nụ hôn mưa rền gió dữ của Lý Thừa Tiển, vừa gào thét trong lòng:
【Sách của ta!】
Lý Thừa Tiển kinh ngạc, đến nước này rồi mà còn có tâm trạng nghĩ đến sách, không khỏi cắn nhẹ lên môi Lâm Nam Tích một cái: “Tập trung một chút.”
Lâm Nam Tích vừa ý loạn tình mê, vừa hỗn loạn trong lòng: 【Cũng không thể trách ta được.】
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây