Lâm Nam Tích nhìn Lý Thừa Tiển với ánh mắt trấn an, sau đó đứng dậy nói: “Vừa rồi giáo chủ nói rất đúng! Những người dân như chúng ta, dựa vào trời dựa vào đất mà sống, dựa vào trời thì trời sập, dựa vào đất thì đất lở, cho nên lời dạy dỗ vừa rồi của giáo chủ khiến ta như được khai sáng, trời và đất, đều không thể dựa dẫm!”
Mắt giáo chủ sáng lên, muốn lôi kéo Lâm Nam Tích về phe mình: “Nói hay lắm, nói hay lắm! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!”
Phương Văn Giác và Vương đại nhân nhìn nhau, tên tiểu tử Lâm Nam Tích này, vậy mà lại dám tán gẫu với tên giáo chủ chó má kia.
Lâm Nam Tích lại nói: “Giáo chủ quá khen rồi, chỉ là chút kiến giải nông cạn mà thôi.”
Giáo chủ Liên Hoa giáo nghe vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái: “Không biết ngươi còn có kiến giải gì khác không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây