Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng sáng tỏ ngoài sân, trong chuồng bò thỉnh thoảng lại vang lên tiếng “Ụm bò” của con bò già. Lý Thừa Tiển đang trong tư thế vô cùng khó tả mà ngồi xổm trong một góc chuồng bò, nghe lén hai người nói chuyện.
Nếu không phải tại tên nào đó giả thần giả quỷ nói đến mức nghiêm trọng như vậy, thì hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn, sao có thể hạ mình núp trong chuồng bò chứ?
Lâm Nam Tích lộ ra vẻ mặt đau buồn, vừa mở miệng đã nghẹn ngào: “Cha, ông ấy...”
Giọng nói nghẹn ngào khiến Lâm Vĩnh Huy hổ thẹn không thôi. Ai có thể ngờ được Lâm Nam Tích ba tuổi đã rời nhà, xa cách mười sáu năm, vậy mà lại có hiếu tâm sâu nặng với Lâm phụ như vậy!
Lúc Lâm Nam Tích bị đưa đi, Lâm Vĩnh Huy đã bảy tuổi, hắn vẫn còn nhớ rõ tính toán của cha nương lúc đó, ánh mắt nhìn Lâm Nam Tích có chút lảng tránh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây