Lâm Nam Tích đi theo Phương thị vào phòng của Lâm phụ, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, Lâm Nam Tích nhìn Lâm phụ nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày vàng vọt, cơ thể suy nhược, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
Phương thị đi đến bên giường nói với Lâm phụ: “Lão nhân, Nam Tích trở về thăm ông rồi đây.”
Lâm phụ chậm rãi mở mắt, mãi một lúc sau ánh mắt mới tập trung vào khuôn mặt của Lâm Nam Tích.
“Con trai ta trở về rồi... Đêm qua ta mơ thấy hắc bạch vô thường đứng ở cửa định đón ta đi, ta còn tưởng là không gặp được con nữa chứ.” Giọng nói của Lâm phụ yếu ớt, ngắt quãng.
Lâm Nam Tích khàn giọng nói: “Cha, là con về trễ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây