Tưởng Ngạn chuyển mắt, liền biết người trong lời nói của Lâm Nam Tích là ai.
“Thì ra là vậy.”
Lâm Nam Tích nhìn nữ tử mặc y phục trắng đang ngồi trong gian nhà ngoài hiên, nói với Tưởng Ngạn: “Tưởng phủ quả nhiên là nơi cất giấu nhân tài, tiếng đàn này thật bất phàm, không biết là cô nương nhà ai vậy?”
Tưởng Ngạn đặt ly rượu xuống, nhìn ra ngoài cửa nói: “Công công quá khen rồi, nàng ấy là người câm, chỉ là tiếng đàn có phần êm tai hơn một chút thôi.”
Lâm Nam Tích lộ vẻ ngạc nhiên: “Thật đáng thương.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây