Hắn ta lập tức lùi lại một bước, nhíu mày, vẻ mặt không đồng ý nói: “Biểu đệ, như vậy là không đúng rồi. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ngươi qua lại với loại người này, chẳng phải là làm mất mặt bá phụ sao.”
Vừa dứt lời, Lục Thừa Chu liền đập tay lên chuôi kiếm đứng phắt dậy: “Còn nói chưa đủ hả? Ngươi đọc sách giỏi thì cho rằng mình hơn người khác à? Ta khinh!”
Tưởng Hãn Văn hừ lạnh một tiếng: “Biểu đệ cũng không cần thẹn quá thành giận như vậy, nếu như ngươi còn muốn có được thứ hạng tốt trong kỳ thi, vậy thì nên về nhà chăm chỉ đọc sách đi.”
“Ngươi!” Lục Thừa Chu thật sự không nhịn được nữa, muốn rút kiếm ra, nhưng bị Lâm Nam Tích giữ chặt lại.
Lâm Nam Tích bình tĩnh nhìn Tưởng Hãn Văn, ngữ khí bình thường nói: “Tưởng công tử là người khiêm tốn, tài hoa hơn người, lần này lên kinh đi thi chắc chắn sẽ đạt được thành tựu. Chúng ta chỉ là bằng hữu tụ họp, Tưởng công tử cần gì phải mang theo một đám người đến đây gây sự, chẳng phải là quá mất phong độ của người quân tử sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây