Sau khi xuyên không, Thẩm Thanh đã trở thành một ngựa gầy Dương Châu, nàng bị ép phải vào nô tịch và bị đưa vào Vương phủ.
(Ngựa gầy Dương Châu: Thuật ngữ chỉ những bé gái xinh đẹp được mua về, đào tạo cầm kỳ thư họa rồi bán cho giới quyền quý làm thiếp hoặc nữ tì.)
Nàng vốn chỉ muốn chăm chỉ dành dụm tiền để an hưởng lúc tuổi già, nào ngờ vẻ đẹp của nàng lại bị quản gia trong phủ thèm muốn, hắn ta đã tìm mọi cách để uy hiếp nàng.
Vì vậy, nàng đành phải nhắm đến một người khác, hy vọng có thể mượn sức của hắn để thoát khỏi hố lửa này.
Nghe đồn Thần Vương Tạ Nhiên có dung mạo tuấn tú, dáng người phi phàm, nhưng tính tình lại hung bạo nóng nảy, còn có sở thích dùng roi quất người và nhất quyết không chịu cưới thê.
Hắn ở trong phủ ngày ngày nhìn nàng khổ công rình rập một người khác.
Rồi một ngày kia, hắn dồn Thẩm Thanh vào góc tường, khóa chặt nàng trong lòng, không thể nhịn được mà cất lời: “Sao nào? Bổn vương không bằng hắn ta à?”
Sau này, vị Thần Vương vốn ngông cuồng kiêu ngạo chỉ biết đá gà đua ngựa, lúc này mình đầy thương tích từ chiến trường trở về, lập nên chiến công hiển hách.
Hắn máu tươi đầm đìa quỳ trước cổng cung: “Thần nguyện dùng tất cả quân công, để cầu xin Bệ hạ ban Thẩm thị làm thê tử cho thần.”
Một vài mẩu chuyện nhỏ:
Thái hậu: “Nhiên nhi, ai gia ban cho ngươi vài thị nữ để họ hầu hạ ngươi.”
Tạ Nhiên: “Không cần đâu, thần không thích có người hầu hạ bên cạnh.”
...
Ít lâu sau, mọi người lại thấy vị Vương gia vốn kiêu ngạo của họ đang quỳ một gối rửa chân cho một cô nương, vẻ mặt dịu dàng, vô cùng chu đáo.
Tạ Nhiên: “Thanh nhi, nước có nóng quá không?”
Mọi người chợt hiểu ra: “Hóa ra Vương gia của chúng ta không phải không thích người khác hầu hạ, mà là chỉ thích đi hầu hạ người khác mà thôi!”