Loại cảm giác này có chút kỳ quái, từ nhỏ cậu ta sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, được chiều chuộng mà lớn lên, nhưng chưa bao giờ cảm thấy tình cảm của ai đối với cậu ta như tình cảm của Đường Mộc Ca đối với cậu ta vậy, vô cùng thuần túy.
Mẹ cậu ta đối tốt với cậu ta, ký thác kỳ vọng vào cậu ta rất lớn, cũng bất quá chỉ là hy vọng cậu ta có thể thừa kế công ty Mạnh thị.
Cha cậu ta đối tốt với cậu ta, nhưng trong lòng cha vẫn còn có một Mạnh Hướng Đông, có lúc, cha nhìn cậu ta, giống như xuyên qua cậu ta để nhìn Mạnh Hướng Đông vậy.
Nhưng Đường Mộc Ca không giống vậy, cô nhìn cậu ta, cũng chỉ là nhìn cậu ta mà thôi.
Thấy bọn họ ở chung với nhau thật hài hòa, Mạnh Bân đứng lên, nói: “Khúc thiếu, Khúc phu nhân, tôi cùng mẹ đứa bé đi ra ngoài một chút, Hướng Nam tạm thời phiền hai vị chiếu cố một lát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây