Tô Văn Tĩnh nhìn thấy cô, cong môi cười biếng nhác, giống như hồi đó mới nhập học, điệu cười chỉ là qua loa lấy lệ.
Chỉ một nụ cười này, Đường Mộc Ca biết, Tô Văn Tĩnh đã đá mình ra khỏi phạm vi cuộc sống của cô ấy. Cô ta dùng nụ cười này để nói với cô, từ bây giờ về sau, cô ta và cô, cũng chỉ là một người xa lạ biết nhau mà thôi.
Tô Văn Tĩnh nhàn nhạt nói: “Cô hẳn nên hỏi tôi, đến trường học làm gì, không phải sao?”
Đường Mộc Ca đứng đó không động đậy, cô cắn cắn môi dưới, cảm thấy ‘thân quen giữa mình và Tô Văn Tĩnh’, ngoài việc lưu lại một chút dấu vết có cũng được mà không có cũng không sao này ra, thì cũng không còn ảnh hưởng nào khác.
Nếu không còn chút ảnh hưởng nào khác, quan tâm quá nhiều, ngược lại giống như một câu chuyện cười mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây