.
Không thể làm gì khác ngoài việc biết điều thừa nhận: “Loại thuốc lúc trước anh uống rất có hại với sức khỏe anh, em lấy thuốc mà bác sĩ Lục đã nghiên cứu, chồng à, anh là chồng em, em không thể nào hại anh được, lúc ấy anh không tin tưởng em, còn muốn tổn thương em, không còn cách nào nên em chỉ có thể len lén đổi thuốc.”
“Oh? Thật không? Nếu vì tốt cho tôi, vậy thì em khẩn trương cái gì?”
“Em…” Đường Mộc Ca nghẹn họng, đúng a, cô vì tốt cho anh, việc gì mà phải khẩn trương như thế?
Khúc Mặc Phong xoay người, ngồi xuống ghế làm việc, ngón tay cong lên, gõ xuống mặt bàn theo nhịp điệu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây