.
Đường Mộc Cảnh quơ quơ vật trong tay, nói: “Lại nói tôi cũng không chỉ giữ lại vật này cho anh hưởng thụ, còn phải làm chứng cớ buôn bán cho người khác, anh nói tội này của anh có thể rửa sạch được sao?”
Ánh mắt của Khúc Mặc Phong lạnh thấu xương, môi mỏng nhếch lên tà nịnh nói: “Rất tốt, Đường Mộc Cảnh cô có đủ can đảm!”
“Thì sao chứ? Mặc Phong, bây giờ anh quyết định thế nào?” Cô ta để đồ dưới đất, đứng lên, đi về phía Đường Mộc Ca, tiếp tục cầm dao lên, đặt trên cổ họng Đường Mộc Ca, sau đó nháy mắt bảo Đường Mộc Tuyết cởi dây trên người của anh ta.
“Mặc Phong, tôi không ép anh phải dùng vật này, bây giờ tôi để anh được tự do. Nhưng là, nếu như anh không dùng, tôi liền giết Đường Mộc Ca, anh dùng xong, những chuyện khác, chúng ta lại tiếp tục nói.” Đường Mộc Cảnh cười nhạt nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây