Có chừng có mực, biết rõ điểm này nên Khúc Mặc Phong không dây dưa thêm, bèn buông cô ra.
Chỉ là cô vẫn trợn lớn mắt, phải nói là hung hăng trợn lớn mắt.
Giọng anh nhẹ như mây gió: “Cũng không tệ lắm.”
“Đương nhiên không tệ, đây là tôi dùng cả trái tim để học đấy, học ròng rã một tuần luôn đấy.”
“Uhm.” Anh gắp một đũa thịt khác bỏ vào miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây