Sau này cô nên cách xa Trương Tuệ như là tốt nhất, cô không muốn làm một cô gái chuyên gây sự, cô muốn làm một cô gái ngoan ngoãn.
Trong thư phòng, Khúc Mặc Phong đang gọi điện thoại cho Tần Nguyên.
“Ừm, cậu hãy điều tra lại, đến cùng là ai đã giật dây bảo bọn họ làm như vậy với cô ấy.”
“Còn nữa, phải điều tra lí do bọn họ muốn đánh cô ấy, moi cho ra kẻ đứng đằng sau.”
“Uhm, chỉ như vậy, nhanh chóng cho tôi câu trả lời rõ ràng.”
Ngắt điện thoại, Khúc Mặc Phong xoa xoa mi tâm, muốn giảm bớt mệt mỏi.
Đi công tác một tuần, cường độ cao lượng công việc lớn, thứ anh cần nhất lúc này chính là nghỉ ngơi, nào ngờ vừa trở về đã đụng phải chuyện của nhóc con cơ chứ?
Đối với chuyện này, quả thật anh xử sự có chút xúc động, nghĩ đến mông cô bị anh đánh cho đỏ chót, bỗng cảm thấy áy náy.
Nhưng áy náy không có nghĩa là anh sẽ xin lỗi cô, sau này đối xử với cô tốt một chút là được rồi.
Trở về phòng ngủ, nhóc con đang cuộn tròn trong chăn, thật giống như khó ngủ.
“Em làm gì thế?” Anh nằm xuống cạnh cô.
Đường Mộc Ca nằm như cá chết.
Từ từ kéo chăn xuống khỏi đầu cô, anh nói: “Ngủ như vậy, không sợ ngộp à?”
Hừ hừ, liên quan gì đến anh? Đường Mộc Ca rủa thầm, chỉ là trên mặt ngoan vô cùng.
“Mặt em không thể bịt lại. Không cho phép che chăn kín đầu.”
Cả mặt cô sưng phù trông xấu kinh dị, vốn dĩ mắt to tròn mặt mày sáng sủa, giờ khắc này hai má sưng bự như hai cái bánh bao, đám người kia ra tay thật ác.
“Không trùm đầu tôi sẽ lạnh.”
Khi ngủ cô hay chui cả đầu vào chăn, đây là thói quen của cô, bằng không cô sẽ có cảm giác không an toàn, gọi là lạnh chỉ cái cớ cô bịa ra mà thôi.
“Muốn phủ chăn qua đầu cứ đến sofa mà ngủ, còn muốn ngủ trên giường thì không được che chăn qua đầu.”
Chớ bá đạo như vậy có được hay không? Đường Mộc Ca méo miệng, động một chút là ngủ sofa!
“Tối mai tôi sẽ về kí túc xá ngủ, vì vậy anh có thể giả vờ không biết.”
“Đừng có mơ.”
Khúc Mặc Phong tắt đèn, nằm xuống cạnh cô, giọng anh trầm thấp đầy uy nghiêm khiến cô không thể kháng cự.
Đường Mộc Ca rụt cổ, đương tính vùi đầu vào trong chăn thì liền nhớ đến lời uy hiếp của đại ác ma, bèn không dám.
Đêm, hết mực tĩnh lặng.
Cả người mệt mỏi, vốn muốn đi ngủ sớm, nhưng Khúc Mặc Phong lại không ngủ được.
Hễ anh hít thở, đều hít được hương thơm riêng biệt trên người nhóc con, hòa lẫn với mùi thuốc nhàn nhạt.
Hệt như cơ thể anh bị hương thơm đó là cho ‘thức tỉnh’.