Đường Mộc Ca không dám la cà, lập tức nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi, tự dựng bọn họ nhảy vào đánh, tôi chỉ tự vệ mà thôi.”
“Những người kia không học cùng trường với em, đang yên đang lành, tại sao bọn họ tìm đến em gây phiền phức? Tự vệ? Tự vệ mà đánh người ta thành ra như vậy?”
Khúc Mặc Phong không nén nổi giận, anh đi công tác một tuần, thì cô bèn nhân đó mà tự do một tuần, cái gì cũng không học, lại đi học đánh người!
Có vẻ như trước kia anh không hiểu rõ cô ah, phạm sai lầm không phải mấu chốt, quan trọng chính là cô không biết ăn năn.
Nhìn dáng vẻ quật cường của cô mà xem, chậc chậc, Khúc Mặc Phong không nén được, đưa tay ra kéo cô lại, đặt cô nằm sấp trên đùi mình, sau đó dứt khoát kéo quần của cô xuống: “Chách chách chách” đánh lên mông cô.
“Tôi đi công tác vất vả cả một tuần, trở về muốn nghỉ ngơi, chứ không phải đi thu dọn cái đống lộn xộn của em! Nhóc con, mặt mũi tôi đều bị em ném hết!”
Đường Mộc Ca cắn cắn môi, đau đến nước mắt lưng tròng, nhưng cô lại ương bướng không kêu một lời.
Chuyện tối nay cô không hề sai, cô cũng là người bị hại, tại sao ai ai cũng hiểu lầm cô?
Lúc anh đánh cô, anh không nhìn thấy mặt cô, anh là đàn ông tự thấy mình ra tay rất nhẹ, nhưng khi nhìn thấy những vết hồng hiện trên mông cô thì, anh có chút sững.
Anh buông cô ra: “Đi đến góc tường đứng.”
Đường Mộc Ca đứng lên, bướng bỉnh không thèm động.
“Còn chưa biết sai?”
“Vốn dĩ tôi không sai, tại sao phải nhận sai? Anh cũng hệt như đám đàn ông hư hỏng kia, đều bắt nạt tôi, Khúc Mặc Phong, nếu anh cho rằng tôi làm anh mất mặt, thì anh có thể không đến cục bảo lãnh tôi về! Anh chê tôi mang đến rắc rối cho anh, thì anh có thể không kết hôn với tôi ah, làm như tôi cầu anh í?”
Quá mức tủi thân, Đường Mộc Ca không thèm nhịn nữa, dứt khoát bùng nổ.
Nước mắt rơi tí tách: “Khúc Mặc Phong, tôi ghét anh, tôi ghét tất cả các người!”
Cô căm ghét cuộc sống, cô căm ghét toàn bộ thế giới, mà lúc này, Đường Mộc Ca đã không còn hi vọng gì với anh.
Nhớ lại năm lớp chín, cái lần cô bị bạn học vu oan trộm đồ, Khúc Mặc Phong cùng chị cả đi đến trường, khi đó anh còn vỗ nhẹ lên vai cô, nói cô đừng lo lắng, bởi vì bọn họ tin tưởng cô.
Cô nghĩ nghĩ, lúc ấy anh chịu tin tưởng cô, hẳn vì chị cả, phải không?
Nhưng bây giờ thì sao? Chị cả đã xuất ngoại, anh và chị cả cũng đã chia tay nhau.
Anh ấy cưới mình, chắc chắn trong lòng anh cũng không vui vẻ gì cho cam, vì lẽ đó anh ấy cũng không tin tưởng mình nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu anh không hề có ý định hợp tác với Đường gia, vậy sao lại muốn kết hôn với mình?