Tám rưỡi tối, Khúc Mặc Phong mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, quần âu đen, trên tay cầm áo khoác vest bước ra khỏi sân bay, liền trông thấy tài xế đã đỗ xe đứng một bên đợi anh.
Mới vừa ngồi lên xe, Khúc Mặc Phong đang tính gọi điện cho Đường Mộc Ca, muốn hỏi cô thịt kho tàu đã làm xong chưa.
Thì lại nhận được một cuộc gọi đến.
“Alo, xin chào.” Anh lễ mực trả lời.
“Xin hỏi có phải Khúc tiên sinh không ạ? Bạn học Đường Mộc Ca đánh thương những bạn học trường khác, hiện giờ cô ấy đang ở bót cảnh sát, mời ngài đến đây nộp phạt cho cô ấy, đồng thời đưa cô ấy về.”
Thái độ của đối phương không hài hòa gì cho cam, giọng cũng lộ rõ khinh thường.
Khúc Mặc Phong cau chặt mày, tựa một chữ ‘川’: “Được, tôi sẽ đến ngay.”
Đường Mộc Ca, em khá lắm, đến cả đánh nhau cũng dám làm!
Còn Đường Mộc Ca thì chắc mẩm tối nay cô phải thăm trăng hỏi sao trong bót cảnh sát rồi.
Nhưng khi được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn, càng làm cho cô bất ngờ hơn chính là, cô nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Khúc Mặc Phong.
Mặt mày anh đen thui, còn viên cảnh sát thì đang khom lưng cúi đầu nói chuyện với anh, hừ, ban nãy thái độ với cô ra sao, giờ thái độ với anh ra sao, quả là một trời một vực mà.
Khúc Mặc Phong liếc Đường Mộc Ca một cái, không nói gì.
Đám cảnh sát chỉ biết nín thinh, có mơ bọn họ cũng không dám nghĩ, Khúc Mặc Phong này chính là Khúc Mặc Phong tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Càng.
Cá chắc bọn họ tiêu đời rồi, cũng vì bên trên giao xuống nên họ mới xử lí tình huống của Đường Mộc Ca như vậy, trên thực tế một cô nhóc như Đường Mộc Ca, làm sao có thể đánh lại năm sinh viên nam kia chứ?
Nhưng chuyện cũng đã làm, giờ bọn họ còn có thể làm gì được nữa?
Chỉ có thể không ngừng cầu nguyện Khúc Mặc Phong không truy tìm căn nguyên.
Còn về phần Khúc Mặc Phong, anh chỉ cảm thấy mặt mũi đã bị vứt ra tận sau ót rồi, cho dù muốn truy tìm căn nguyên, anh cũng sẽ không chọn nơi này.
Chớ có xem nhóc con của anh tuổi bé, lòng tự ái của cô nhóc cao lắm đấy!
Đường Mộc Ca len lén liếc anh, nói thật, nhìn thấy anh đến đây đón cô, cô rất cảm động.
Nhưng, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của anh, cả người lạnh tanh thì lại cảm thấy đáng sợ.
Hu hu, cô run tim rồi đây nè, chỉ biết im lặng đi theo anh ra khỏi cảnh cục, trở về nhà.
Dọc đường đi, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh.
Vừa bước vào cửa nhà, liền thấy Khúc Mặc Phong ngã người ngồi thành chữ ‘大’ trên ghế sofa, mắt liếc xéo cô.