Đường Mộc Ca cầm giấy phạt lên xem, bên trên biên 5.000 NDT, nhiêu đó thôi đã đủ làm cho thái dương cô khẽ giật một cái!
Giết cô đi! Cô chỉ là một mống sinh viên nghèo thôi có được hay không, 500 đồng còn không có, moi đâu ra 5.000?
Mấu chốt chính là, cô là người người bị hại đó, dựa vào gì bắt cô nộp phạt? Dù chết cô cũng không phục!
“Ngài cảnh sát, tại sao bọn họ nói ngài liền tin, mà tôi nói các ngài lại không tin? Các ngài có chứng cớ gì chứng minh, lời của bọn họ là thật?”
“Bạn học, đây là cô đang chất vấn năng lực phá án của chúng tôi!
“Tại sao tôi không thể nghi ngờ?”
Cảnh sát ném thẳng biên bản ghi phạt xuống trước mặt cô: “Được, số tiền phạt này cô phải nộp, không nộp cũng phải nộp! Cô không có tiền, được, số điện thoại người giám hộ của cô là bao nhiêu? Tôi gọi bọn họ đến dẫn cô về.”
Người giám hộ của cô.
Đường Mộc Ca lại bị dọa.
“Tôi không có người giám hộ.”
Chắc chắn Đường Đức Minh sẽ không đến đưa cô về, nếu ông ta biết cô đang ở bót cảnh sát, cá chắc ông ta sẽ bảo cảnh sát nhốt luôn cô trong đây, hoặc là làm bộ không quen biết cô.
Đến nỗi Khúc Mặc Phong...
Đúng rồi, giờ cũng trễ rồi, Khúc Mặc Phong đã trở về rồi sao?
Cô còn phải về nhà làm thịt kho tàu cho anh, nếu đại ác ma về nhà đợi quá lâu vẫn không thấy cô, không biết sẽ dùng biện pháp gì để nghiêm trị cô nữa, huhu.
Nhưng mà giờ, cô đi không được ahhh...
“Không có người giám hộ? Bộ cô nứt ra từ kẽ đá à?” Vị cảnh sát cười cười châm chọc.
Ha ha, cũng không quá sai đâu! – Quả thật Đường Mộc Ca rất muốn nói như vậy.
“Bạn học, nếu cô không nói, vậy chúng tôi sẽ tự tra.”
Đường Mộc Ca nhìn xuống mặt bàn nắm chặt lấy cánh tay đối phương: “Ngài đừng đi, tôi... Thật sự tôi không có người giám hộ.”
Cảnh sát thấy cô không thành thật, thái độ càng cương quyết, trực tiếp hất tay cô ra, thẳng một đường bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đường Mộc Ca cắn cắn môi, đầu ủ rũ, lòng lo muốn chết.
Haiz haiz, kệ quách mấy người, muốn tra thì cứ tra, cứ coi như mấy người tra ra người giám hộ của tôi là ai thì sao nào? Cá chắc anh ta cũng không đến đây đưa tôi ra ngoài đâu!
Đường Mộc Ca không biết mình nên vui, hay là nên tuyệt vọng.
Lúc cảnh sát nhìn thấy tên người giám hộ của Đường Mộc Ca, viết là Khúc Mặc Phong thì, có hơi sửng sốt.
Lát sau mới có phản ứng, chắc không là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Càng đâu, nhất định là tên giống tên thôi!