Mãi cho đến khi ngồi trên xe đi về hướng bệnh viện thì, Đường Mộc Ca mới dám thở ra nhẹ nhõm.
Bác sĩ kiểm tra xong, nói chỉ bị thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương cốt, bôi thuốc, nghỉ ngơi chừng nửa tháng sẽ khỏi.
Ra khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy hai cảnh sát viên đi về phía cô.
“Chào cảnh sát, hai vị đây là có ý gì?” Lý Điềm hỏi.
“Những người kia nói là Đường tiểu thư ra tay trước, xin mời Đường tiểu thư đi theo chúng tôi một chuyến, khai báo lại toàn bộ câu chuyện.”
“Ngài đùa à? Tiểu Ca của chúng tôi yếu đuối mong manh, sao cô ấy có thể ra tay trước chứ?” Theo bản năng, Lý Điềm che chở cho Đường Mộc Ca.
“Lý Điềm, đừng nghịch nữa, đây là nhiệm vụ của bọn họ, mình cần phải phối hợp, cậu về nhà trước đi, đến cảnh cục xong mình sẽ về nhà mình, cậu không cần lo lắng cho mình.”
Lý Điềm chu chu miệng, cô ấy rất muốn đi cùng cô, nhưng cục cảnh sát đâu phải nơi ai muốn vào thì vào, nên đành thôi.
“Vậy mình đi về trước, có chuyện gì cậu phải gọi cho mình đấy.”
“Ừm.”
Chuyện này, bất kể là trên phương diện nào, Đường Mộc Ca cũng không sai.
Đi đến cảnh cục, cô kể lại toàn bộ câu chuyện, nhưng được bọn họ nói lại rằng, cô đã đánh người ta trọng thương, đối phương muốn cô bồi thường.
Bồi thường?
Đường Mộc Ca kinh ngạc: “Ngài cảnh sát, tôi là tự vệ.”
Bộ không nhìn thấy vết thương trên người cô nghiêm trọng hơn sao?
Có lầm không ah, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, bị năm tên đàn ông xúm lại đánh, người cần được bồi thường phải là cô mới đúng.
“Bạn học Đường Mộc ca, tôi đành nói rõ sự tình với cô vậy. Có gút mắt với cô chính là những sinh viên năm ba của Học viện Kỹ Thuật trường bên, Lý Khôn thích bạn cùng phòng của cô là Tô Văn Tĩnh, cho nên muốn tìm đến cô móc nối quan hệ nhằm hiểu rõ tình huống của Tô Văn Tĩnh, nhưng cô lại thẹn quá hóa giận, liền đánh Vương Kiện là bạn học của cậu ta, khiến cậu ta bị thương, giờ vẫn còn nằm trong viện.”
Cái gì Lý Khôn? Cái gì Vương Kiện? Lại còn kéo Tô Văn Tĩnh vào nữa! Đám này đúng là biết biên kịch!
Đường Mộc Ca đá ghế đứng dậy: “Sự thật không phải như vậy, bọn họ nói xấu tôi! Từ đầu đến cuối bọn họ đều không hề nhắc tới chuyện bạn cùng phòng của tôi!”
“Bạn học Đường Mộc Ca, đây là thái độ cô hành xử với cảnh sát? Ngồi xuống!” Cảnh sát lạnh giọng quát.
Đường Mộc Ca trừng lớn mắt, không phục liếc mắt sang hướng khác.
“Đây là số tiền cô phải nộp phạt, hoặc là cô chọn nộp tiền, hoặc là cô chọn ở tạm giam mười ngày nửa tháng.”