Cô đương tính tăng tốc, nhưng đối phương chả phải kẻ ăn chay, tiến lên giữ chặt lấy xe cô, khiến cô suýt thì ngã nhào.
“Mấy người là ai? Muốn làm gì? Nơi đây là trước cổng trường đấy nhé!”
Đường Mộc Ca phát cuống, nhưng cô không dám biểu hiện điều đó ra mặt.
Hơn nữa cô thầm nghĩ, chỗ này cách trường học không xa, trời lại chưa tối, những người này sẽ không dám làm gì đâu!
Trông qua bọn họ còn rất trẻ, đoán chừng cũng là sinh viên đại học.
Chỉ là cô đã đánh giá thấp trình độ ác độc của bọn họ, đám người đó dứt khoát kéo cô vào con hẻm nhỏ vắng người, thậm chí còn bịt miệng cô lại, ngăn không cho cô kêu cứu.
Đường Mộc Ca bị sợ thật rồi, đến cùng thì đám người này là ai? Tại sao muốn đối phó với cô!
Cô bị bọn họ ném cái ự nằm quắt queo trên đất, sau đó bọn họ tụm xúm quanh cô, tựa tường đồng vách sắt, triệt để che khuất tầm nhìn của cô.
Đường Mộc Ca kéo miếng bịt miệng xuống: “Mấy người muốn làm gì? Mấy người có biết làm vậy là phạm pháp không?”
Giọng cô run lẩy bẩy, ánh mắt đầy sợ sệt.
“Nhóc con, loại chuyện nhỏ này cảnh sát không thèm quản đâu!” Một tên trong đám cười lạnh nói.
Đường Mộc Ca biết mình đã rơi vào thế cụt, như vậy chờ đợi không phải cách hay, cô nhìn thẳng vào mắt người đàn ông ở trước mặt, nhào vào người gã, cần phải đẩy gã ngã nhào thì cô mới có đường chạy trốn.
Vốn dĩ đám côn đồ không hề nghĩ Đường Mộc Ca sẽ dám làm vậy, tên đàn ông bị cô đụng lùi lại vài bước, va vào vách tường đằng sau.
“Tiên sư cô nó, con này ngoan(*)! Các anh em, lên!” Gã chửi ầm lên, ánh mắt đầy dữ tợn.
(*) Ngoan: Ngoan cố.
Một tên khác kéo tóc cô lại, Đường Mộc ca bị đau phải dừng bước, mặt mũi tái nhợt.
“Xú nha đầu(*), còn dám chạy hay không?”
(*) Xú nha đầu ‘臭丫头’: Là một câu mắng, nghĩa đại khái là ‘thối tha, xấu xa, ghê tởm, đáng ghét...’, vì không tìm ra từ Tiếng Việt hợp nghĩa nên mình sẽ để bản Hán – Việt.
“Mấy người lấy đông chọi một, có bản lĩnh gì mà nói? Ngon thì một đấu một đi ah!” Đường Mộc Ca nói.
Dù sao rơi vào tay bọn họ, cô cũng không bàn bạc được gì tốt hơn!
Một đối một, có khi cô còn có thể chạy trốn!
“Ha ha ha, con nhóc này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ah, chỉ bằng cái tướng trông y cọng giá đỗ của nhóc, cũng dám đấu cùng đám này sao? Ha ha ha, lão tử sẽ nguyện theo ý mày!”
Gã buông tóc cô ra, đồng thời đẩy cô về phía trước, Đường Mộc Ca lảo đảo vài bước miễn cưỡng vịn vào vách tường mới có thể đứng vững.
Cô buộc tóc lên, vừa nãy lôi lôi kéo kéo khiến tóc cô lòa xòa, cô đưa tay lên quấn chặt tóc lại, hùng hào nói: “Đến đây đi, trong mấy người ai lên trước?”
Có trời đất chứng giám, đương nói câu đó thì nội tâm của cô thấp thỏm muốn chết.