Đường Mộc Ca đang tính trả lời, thì di động chợt vang, móc điện thoại ra nhìn thấy tên người gọi hiện trên màn hình là bốn chữ “Anh Mặc Phong” bèn sợ suýt ném luôn di động.
“Là ai gọi cho cậu thế? Nhìn xem dáng vẻ muốn phi hồn phách tán của cậu kìa.” Lý Điềm ló đầu sang, Đường Mộc Ca lập tức né.
“Cái kia, mình còn có việc, không thể đi đánh bóng bàn cùng cậu được rồi.” Đường Mộc Ca nhanh chóng chạy biến, sau khi xác định Lý Điềm không đuổi theo, cô mới dám nghe điện thoại.
“Nhóc con, đã tan học?”
Giọng của anh xuyên qua điện thoại, truyền vào tai cô, vẫn ôn nhu dịu dàng giống như mọi ngày.
“Ừm, đã tan học.” Đường Mộc Ca cất lại chút tâm tình đang gợn sóng: “Khúc thiếu gọi cho tôi có chuyện gì không?”
“Đã về nhà? Có nghĩ sẽ làm món gì chưa?”
Ah? Hóa ra người đàn ông này gọi điện thoại cho cô, là muốn giám sát cô học nấu ăn như thế nào sao?
“Nếu em không biết phải xuống bếp nấu như thế nào, vậy cứ mời đầu bếp về dạy đi, hết thảy chi phí đã có tôi lo.”
Grừ grừ! Đường Mộc Ca đâm lao đành phải theo lao!
“Uhm, tôi biết rồi, Khúc thiếu. Cũng chỉ là chuyện bé tí hin thôi mà, anh không cần phải lo lắng, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ chờ anh về nhà kiểm tra. Uhm, như vậy nhé, không làm lỡ thời gian làm việc của anh nữa, ok?”
Cô thật sự không biết, nếu để anh nói tiếp thì cô phải mất thêm bao nhiêu tế bào não nữa!
Chỉ là cô đã nói xong, nhưng lại không dám chủ động cúp điện thoại.
Một giây sau, cô nghe thấy Khúc Mặc Phong hỏi: “Ừm như vậy, em quyết định học nấu món gì thế?”
Đây là muốn ép cô mà, nội tâm cô đang bỏ phiếu kháng cự.
Khoảnh khắc đó, trong đầu cô thoáng qua món thịt kho, lúc này cô cực kì cực kì muốn ăn thịt kho, cho nên, theo bản năng cô mở miệng: “Thịt kho tàu.”
“Thịt kho tàu.” Nói xong ba chữ này, nương theo đó những tháng ngày kế tiếp, cuộc sống của Đường Mộc Ca liền thảm.
Bởi vì cứ đúng hạn là Khúc Mặc Phong lại giám sát cô, mỗi tối đúng giờ là Khúc Mặc Phong lại gọi cho cô, nói cô chụp ảnh món thịt kho tàu cô đã nấu cho anh xem.
Để làm món thịt kho tàu Đường Mộc Ca chần trứng trăm lần hỏng hết hết chín chín lần, cho nên có thể hình dung ra bức ảnh đầu tiên cô chụp cho anh là một nồi thịt kho đen thùi lùi, bức ảnh thứ hai là thịt nguyên đường thịt, dở sống dở chín.
Dưới chính sách bóc lọt đầy tàn bạo của Khúc Mặc Phong, lúc vừa bắt đầu Đường Mộc Ca đã muốn chống lại anh đến cùng.
Nhưng đến cuối cùng, nhớ tới những lời chê bai IQ cô kém cùng năng lực cô thấp, cô liền không phục, một buổi tối cô làm hai lần, mặc dù chính cô nhìn cũng muốn nôn, nhưng cô vẫn kiên trì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến cuối tuần, cô ngủ một giấc thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh – là vì đói bụng nên tỉnh.
Đơn giản úp một bát mì, sau đó đến siêu thị mua thịt.