“Tôi... Tôi tôi...” Vào lúc này Đường Mộc Ca thật sự nói lắp, cô cùng anh xác định quan hệ vợ chồng không bao lâu ah, đã muốn làm những chuyện thân mật ấy ấy liền sao?
Tựa như nửa ngày trôi qua, cô mới mở miệng nói: “Tôi sẽ cố gắng.”
Cố gắng khiến anh nhanh đi công tác, tốt nhất là đi vài ba tháng hoặc nửa năm luôn cũng được!
Nằm trong ngực anh, lúc đầu cô không tài nào dám ngủ, dù sao bọc quanh cô đều là hơi thở của đàn ông, thật tình mà nói cô rất rất muốn đẩy anh ra.
Chỉ là, không lâu sau đó cô liền ngủ, thậm chí còn ngủ ngon hơn Khúc Mặc Phong nữa là đằng khác.
Ngày hôm sau cô bị Khúc Mặc Phong gọi dậy, mơ mơ màng màng đi rửa mặt, lại mơ mơ màng màng đi vào phòng ăn, đương ăn điểm tâm thì Khúc Mặc Phong chợt nói: “Hôm nay tôi phải đi công tác, có lẽ là một tuần.”
Cái gì? Đường Mộc Ca cho rằng cô đã nghe nhầm, chuyện tối qua cô khấn trước khi ngủ, sáng sớm nay đã trở thành sự thật? Tính ra cuộc sống cũng quá quan tâm cô đấy chứ nhỉ?
Tuy nhiên câu nói tiếp theo của Khúc Mặc Phong chính là: “Một tuần, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, có điều cũng đủ để em học làm một món ăn, trong khoảng thời gian này, em có thể nấu bất cứ món gì tùy thích, một tuần sau tôi sẽ trở về kiểm tra.”
Phụt...
Đây là anh thật sự muốn hướng cô theo con đường vợ hiền dâu thảo mà cải tạo ah?
...
Ra khỏi nhà, Đường Mộc Ca giống như ngựa hoang mất cương, ngồi lên xe đạp đạp vèo vèo, tốc độ đó quả thực rất nhanh.
Mặc dù ngắn thôi, dù chỉ một tuần nhưng cô đã được tự do.
Còn về chuyện học nấu ăn, ba cái đồ yêu này đợi qua mấy ngày nữa hẳn nói.
“Chào các chị em, mình đã trở lại!” Đẩy cửa kí túc xá ra, Đường Mộc Ca vô cùng phấn khởi gọi to một tiếng.
Mà đám chị em của cô chỉ kéo một góc màn, liếc cô một cái sau đó tiếp tục quay về giường nằm.
Chỉ có mỗi Tô Văn Tĩnh biếng nhác nói với cô một câu: “Tiểu Ca, cậu về đúng lúc lắm, đi mua điểm tâm cho mọi người đi.
Tô Văn Tĩnh ở chung phòng kí túc với cô, cũng lớn hơn cô một tuổi.
Lời vừa dứt, Lý Điềm cũng nhân đó mà chem vào: “Mình nữa nhé, điểm tâm giống sáng hôm qua, tiểu Ca, đây là ví tiền của mình, mua xong cứ bỏ lại trong túi xách của mình là được.”
Đường Mộc Ca trố mắt ngoác mồm, cho nên, cô bị xem là osin đi mua điểm tâm cho bọn họ?