Một giây sau Đường Mộc Ca trợn trắng hai mắt, cái gì cũng quên béng, mãi cho đến khi anh công thành đoạt đất trong miệng cô.
“Ah... ah...” Cô lắc lắc người, đánh mạnh lên vai anh.
Cô không hề biết động tác của cô, đối với đàn ông mà nói, không khác nào đương khơi mào tức giận trong họ.
Thô lỗ nắm chặt hai tay cô, kéo ngược lên phía trên.
Nhìn thẳng vào ánh mắt kháng cự của cô, anh nói: “Nhóc con, em là vợ của tôi.”
Nghĩa bóng chính là, ở trên giường, cô không có tư cácgh từ chối anh làm việc này cùng cô.
Từ trên cao nhìn xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, trước đây anh không hiểu tại sao Thượng Quan Viêm lại có hứng thú làm những chuyện này với phụ nữ, sau khi trải qua chuyện của ngày hôm trước, có thể coi cuối cùng anh cũng tỏ chỗ thú vị của những chuyện này!
Lại nói, lên giường cùng vợ mình, là chuyện quá đỗi bình thường ah!
Nhưng nom đến dáng vẻ khẩn trương của cô mà xem, anh thật sự không cách nào tiếp tục mà!
Trán anh lấm tấm mồ hôi, anh hôn lên xương quai xanh của cô, nặng nề nói: “Nhóc con, thả lỏng nào.”
Khóe miệng anh bỗng ướt, anh sửng sốt, bèn ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nhóc con đang khóc.
Hết thảy động tác đều vì anh dừng lại mà dang dở, thở hổn hển mấy hơi, anh khẽ cựa mình nằm xuống bên cạnh cô.
Ngay sau đó thanh âm nức nở liền xộc thẳng vào tai anh.
Đây là lần thứ hai trong ngày cô khóc.
Anh thở dài, giang tay ra ôm cô vào ngực, cảm giác được cô giãy giụa, anh càng ôm chặt hơn.
Mày anh cau chặt, lạnh giọng nói: “Không được động, ngủ! Nếu em dám động, như vậy tôi chỉ còn cách động tiếp thôi đấy!”
Một lời hai nghĩa, hiển nhiên Đường Mộc Ca hiểu rất rõ cái “động” của anh là ý gì, cô sợ đến mức nằm như cá chết, chỉ có thể the thé khóc.
Bị anh ôm, cô không kìm được bèn giật giật người, nhưng giây sau lại nằm im như thóc, thật giống như cô đã đụng vào cái gì đó rồi í, huhu.
Đó chính là anh... Khúc kiêu ngạo!
Khúc Mặc Phong nhịn xuống không phải dễ, lại bị bàn tay nhỏ bé không xương của cô chạm phải, cả người trở nên khẩn trương.
Anh bắt lấy tay cô, nắm chặt: “Em cũng cảm nhận được đúng không, tôi là một người đàn ông bình thường, còn là chồng, tôi không thể chờ đợi quá lâu.”