Đi ra cửa sau của trường học, lại đi qua đám người đang tụ tập, Đường Mộc Ca bị đưa tới một góc, ánh sáng rất yếu nhưng cô mơ hồ thấy được Trương Tuệ Như trong đám người.
“Đường Mộc Ca, mày thật giỏi mà, lại dám bỏ trốn?” ánh mắt Trương Tuệ Như sắc bén, giọng điệu trào phúng.
Đường Mộc Ca yếu ớt nói: “Vì tôi biết mình không phải là đối thủ của cô cho nên chỉ có thể trốn mà thôi, lúc đó… cô chưa nói không được trốn không phải sao?”
Trước mặt cường quyền cô đã quen nhút nhát, lúc này nói vậy chỉ là thuận miệng mà thôi.
Không biết đó là bi ai hay là năng lực tự bảo vệ mình nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây