Cô cảm giác cổ mình hơi lành lạnh, muốn đưa tay sờ nhưng lại bị Khúc Mặc Phong giữ lại.
Cô nhất thời hiểu ra, là trên cổ của Lưu Hồng Đan chảy máu, chảy lên cả cổ mình.
Khúc Mặc Phong nhanh chóng lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng mà nghiêm túc lau đi vết máu trên cổ cô, không coi ai ra gì.
Cho đến khi… tiếng cười âm lãnh của Đường Mộc Cảnh vang lên.
“Ha ha… Ha ha… Ha ha ha, ha ha ha ha ha…” Lúc mới đầu, tiếng cười của cô ta chìm nghỉm giống như vang lên trong màn đêm, dần dần, tiếng cười của cô ta càng trở nên càn rỡ to gan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây