Lúc nãy Khúc Văn Nhai có nhìn thấy bà trợn mắt nhưng chỉ là nháy mắt, hơn nữa lúc nãy bà ấy còn mắng ông ta là nghịch tử.
Như nghĩ đến gì đó, ông ta duỗi tay thăm dò hơi thở của Liêu Di Phương lại đột nhiên rụt tay về.
Cả người yên tĩnh lại, mọi người tập trung nhìn Khúc Văn Nhai và Liêu Di Phương đương nhiên thấy được động tác của ông ta.
“Mẹ?” Khúc Văn Nhai gọi một tiếng, không nghe Liêu Di Phương đáp, gân xanh trên trán bị thay thế bằng mồ hôi lạnh.
“Mẹ, mẹ tỉnh đi, tỉnh, tỉnh…” Khúc Văn Nhai lay bả vai Liêu Di Phương, hốc mắt đỏ lên: ‘Mẹ còn chưa giao cổ phần cho con đâu, mau tỉnh lại đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây