Khúc Văn Đào cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, vấn đề này, tôi cũng muốn hỏi, nếu cứ tiếp tục mặc kệ cho chuyện này phát triển tiếp, sẽ vô cùng bất lợi đối với tập đoàn Thành Việt chúng ta, Mặc Phong, nếu anh không giải quyết được, vậy có thể nói với chúng tôi, mọi người chúng ta cùng nghĩ biện pháp. Phải biết, công ty cũng không phải chỉ có một người là anh, vì chuyện này, bây giờ mọi người đều đang rất nôn nóng.”
Khúc Mặc Phong ung dung ăn sáng, chờ bọn họ người hát người xướng xong xuôi, anh ta mới ngẩng đầu lên nói: “Bác trai và chú cũng đã hói, trong hai ngày, cháu sẽ giải quyết chuyện này, bây giờ mới qua một ngày, hai vị lo lắng cái gì?”
Khúc Văn Đào vội la lên: “Chúng tôi không phải là sợ anh sẽ không giải quyết được. Mặc Phong, anh biết điều nói cho bác trai, có phải anh căn bản không nghĩ đến biện pháp giải quyết hay không?”
Khúc Mặc Phong cười nhẹ một tiếng nói: “Thì ra trong tâm khảm của bác trai, tôi đây lại vô dụng như vậy? Một vấn đề nhỏ như vậy, tôi cũng không thể giải quyết được. Bác trai tuổi tác đã cao, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều thì tốt hơn, cũng không cần quan tâm nhiều đến vậy.”
Nói xong câu này, Khúc Mặc Phong liền quay người nói với Đường Mộc Ca: “Nha đầu, điểm tâm sáng nay mùi vị không tệ, anh đút cho em, ăn nhiều một chút.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây