Kim Trác nói: “Ngô Hầu, bảy ngàn tù binh này đang bị giam dưới địa lao, ai nấy đều bị bỏng nặng, cần được chữa trị ngay, nếu ngươi muốn chuộc thì phải nhanh lên, nếu không vài ngày nữa sẽ chết hết.”
Ngô Mục lớn tiếng nói: “Huyền Vũ Hầu, ngươi tự cho mình cao thượng, chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn bảy ngàn tù binh của ta chết sao?”
Kim Trác đáp: “Ta chưa bao giờ tự cho mình cao thượng, người khác đánh giá ta thế nào ta không quản được. Nhưng nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, đạo lý này ta vẫn hiểu.”
Kim Sĩ Anh bước ra, nói: “Ngô Hầu, muốn chuộc bảy ngàn tù binh này? Vậy chúng ta làm một cuộc giao dịch, lấy một cái đầu đổi bảy ngàn tù binh, rất hời đấy.”
Lời này vừa ra.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây