Thẩm Lãng kể lại toàn bộ quá trình cho Bá tước đại nhân.
“Từ gia, Điền Hoành, Lâm gia, ba thế lực muốn đẩy ta vào chỗ chết.” Thẩm Lãng nói: “Nhất là Điền Hoành, vì ép ta giao ra công thức nguyên liệu màu tím và cầu vồng, đã phái nghĩa tử Điền Thập Tam đi bắt cả nhà ta, trong tình huống như vậy, ta trả thù Điền Hoành, chẳng lẽ có gì sai?”
Bá tước đại nhân trầm mặc một lát: “Không sai.”
Bá tước đại nhân nói: “Điền Hoành phái người đi bắt phụ mẫu ngươi, xét về trình tự là hoàn toàn hợp pháp. Phụ mẫu ngươi quả thật đã tự ý khai khẩn đất đai mà không nộp thuế, văn thư bắt người do phủ thành chủ phát ra, không có chút sơ hở nào.”
Điểm này Thẩm Lãng đương nhiên biết rõ.
Bá tước đại nhân nói: “Thẩm Lãng, ban đầu ta vốn không ưa ngươi. Nhưng Mộc Lan đã chọn ngươi, vậy thì ngươi chính là con rể của Bá tước phủ, cũng là nửa đứa con của ta. Ngươi chịu ấm ức, ta sẽ thay ngươi đòi lại công đạo. Không ai có thể ức hiếp con rể của ta mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Lãng không khỏi chấn động.
Hắn lại một lần nữa cảm động.
“Nhưng Bá tước phủ chúng ta làm việc phải có quy củ. Hiện nay tân chính đang hừng hực khí thế, Điền Hoành lại là người của phủ thành chủ. Ta là quý tộc phong ấp lâu đời, quốc quân vốn kỵ nhất việc can dự vào chính sự địa phương.” Bá tước đại nhân nói: “Giờ đây có vô số cặp mắt đang đổ dồn về phía chúng ta, Thái thú quận Nộ Giang Trương Xung, thậm chí cả Tổng đốc đại nhân cao cao tại thượng Chúc Nhung, đều đang chờ chúng ta phạm sai lầm. Một khi có sơ hở, bọn chúng sẽ lập tức nhào vào cắn xé.”
Lời này không hề khoa trương, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế. Chỉ có điều Bá tước đại nhân đối nhân xử thế quả thực rất bảo thủ.
“Thẩm Lãng, ta đã nói sẽ đòi lại công đạo cho ngươi thì nhất định sẽ làm được.” Bá tước đại nhân nói: “Nhưng phải chờ thời cơ, không được phạm vào bất kỳ quốc pháp nào, không được để lại bất kỳ nhược điểm nào cho người khác, ngươi hiểu không?”
“Tiểu tế hiểu rõ.” Thẩm Lãng đáp.
Bá tước đại nhân hỏi: “Ngươi có biết hôm nay còn ai đến cửa cáo trạng nữa không?”
Thẩm Lãng đáp: “Tiểu tế không biết.”
Bá tước đại nhân nói: “Không chỉ có Thành chủ đích thân đến, mà còn có cả tướng lĩnh thủ quân thành Huyền Vũ là Trương Tấn. Vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà hai nhân vật lớn của thành Huyền Vũ đích thân đến phủ ta cáo trạng, ngoài mặt là cáo trạng ngươi, nhưng thực chất là tát vào mặt ta.”
Cục diện đấu đá ở thành Huyền Vũ phức tạp hơn Thẩm Lãng tưởng tượng rất nhiều.
Bá tước đại nhân nói: “Ngươi ở trước mặt Điền Hoành và mọi người đã nói, ngày mai nhất định phải bắt hắn tự tay bẻ gãy hai chân Điền Thập Tam, đúng không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Lãng đáp.
“Ngươi trẻ con, ta không trách.” Bá tước đại nhân nói: “Nhưng hãy quên chuyện này đi, trong thời gian này đừng ra khỏi phủ.”
Thẩm Lãng nói: “Lời đã nói ra như bát nước đổ đi! Nếu ngày mai ta không làm được, lại còn rụt cổ trong Bá tước phủ, chẳng phải là mất hết thể diện sao?”
Bá tước đại nhân nói: “Người trẻ tuổi ai mà chẳng có lúc nói năng ngông cuồng? Thất hứa mà được lợi cũng chẳng mất mặt! Ta đã hứa sẽ đòi lại công đạo cho ngươi thì nhất định sẽ làm được, lẽ nào ngươi không tin ta?”
“Ta tin.” Thẩm Lãng khom mình đáp: “Nhạc phụ đại nhân, ngày mai ta vẫn phải đi. Ta đã nói là làm, đã nói phải bắt Điền Hoành tự tay bẻ gãy hai chân nghĩa tử của hắn thì nhất định phải làm được. Hơn nữa đây là mối thù của riêng ta, ta phải tự mình báo.”
“Hồ đồ...” Bá tước đại nhân thực sự nổi giận.
Thẩm Lãng cất giọng chân thành: “Nhạc phụ đại nhân, xin người hãy tin ta, ta nhất định sẽ làm mọi việc trong khuôn khổ quốc pháp, không để lại bất kỳ sơ hở nào, không có một chút nhược điểm nào. Nếu ngày mai ta không đi, người mất mặt không chỉ có ta mà còn là cả Bá tước phủ.”
Tiếp đó, giọng Thẩm Lãng càng thêm chân thành: “Nhạc phụ, bọn chúng ức hiếp ta thì được, nhưng làm mất mặt Bá tước phủ, làm mất mặt người, thì không được. Ngày mai ta nhất định sẽ bắt Điền Hoành trước mặt ta bẻ gãy hai chân Điền Thập Tam!”
Bá tước đại nhân nghe vậy, trong lòng cũng có chút xúc động.
Ông cảm thấy Thẩm Lãng tuy có hơi hồ đồ, nhưng rất biết điều.
Tuy nhiên, ông vẫn nghiêm nghị nói: “Không được là không được. Từ giờ trở đi ngươi bị cấm túc, ở yên trong Bá tước phủ, không được đi đâu hết.”
Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, là trưởng bối ông phải dạy dỗ cho tử tế. Phụ mẫu Thẩm Lãng đã giao con cho ông, ông có trách nhiệm phải quản giáo cho tốt.
“Kim Trung, ngươi dẫn bốn người đứng canh ngoài cửa, cô gia ở yên trong thư phòng, không được đi đâu hết.” Bá tước hạ lệnh.
Như vậy sao được?
Lời đã nói ra như bát nước đổ đi, Thẩm Lãng đã nói muốn Điền Hoành tự tay bẻ gãy chân Điền Thập Tam, nếu không làm được, thậm chí còn ở trong Bá tước phủ không ra ngoài, chẳng phải sẽ bị người đời chê cười, trở thành con rùa rụt cổ sao?
Vậy thì Điền Hoành chẳng phải sẽ càng thêm đắc ý?
Nhưng nhạc phụ là vì tốt cho mình, Thẩm Lãng hiểu rõ điều này, tuyệt đối không thể không biết tốt xấu.
Hơn nữa, đối mặt với bậc trưởng bối truyền thống cố chấp như Bá tước đại nhân, nhất định phải dùng thủ đoạn mềm mỏng, tuyệt đối không được cứng rắn.