Hơn nữa tư thế này của nàng, lộ ra đường cong vòng eo càng thêm mê người.
“Thẩm Lãng cô gia, quyển sách này của ngươi ta từ đầu đến cuối đã xem mười một lần, thật sự là viết quá hay.” Từ Thiên Thiên lấy lòng nói: “Ta thật sự không ngờ tới, ngươi lại có tài hoa như thế, so với quyển sách này của ngươi, những thoại bản thi từ trước kia ta viết thật sự là xấu hổ không dám gặp người. Hơn nữa Chúc Văn Hoa đem những quyển sách kia của hắn toàn bộ đốt sạch là đúng, bởi vì ở trước mặt quyển sách này của ngươi, quyển “Uyên Ương Mộng” kia của hắn quả thực không đáng xem.”
Thẩm Lãng vẫn không để ý tới.
Từ Thiên Thiên lật quyển “Phong Nguyệt Truyền Kỳ” của Thẩm Lãng ra đọc một đoạn.
“Mây dày che núi tối, sương mù khóa trời cao. Sao trời cùng trăng sáng tranh huy, nước biếc cùng trời xanh đồng bích. Sư về chùa cổ, rừng sâu vang tiếng quạ kêu khách về thôn hoang, trong ngõ chó sủa vang.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây