“Nhìn cái gì vậy, một con mèo hoang làm ta sợ hết hồn mà thôi.” Tiểu Băng lên giọng.
Lập tức, mười mấy thị nữ nhao nhao đóng cửa sổ lại, thổi tắt nến.
Giống như không có gì xảy ra, chúng ta không nhìn thấy gì hết.
Tiểu Băng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lãng một cái, thấp giọng mắng: “Cô gia, người thật sự đáng ghét, vậy mà nửa đêm ngồi nhìn lén người ta, sau này người ta sẽ không thèm để ý đến người nữa.”
Sau đó, nàng che mặt chạy đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây