Còn chưa đợi cửa lớn tự động đóng lại, dưới sự oanh kích của thủy triều hủy diệt, cánh cửa bắt đầu vặn vẹo dữ dội, cuối cùng hóa thành quang ảnh, tựa như bong bóng nổ tung.
Minh Hoàng mặt không chút thay đổi nhìn cảnh tượng này, lại nhìn về phía Tiêu Viêm và Thạch Thiên Hạo, cuối cùng cũng làm ra động tác tương tự, hai đạo quang mang một tím một đỏ từ trong lòng bàn tay bay lên, bay lên không trung, biến thành cánh cửa thông đến Linh Hải.
“Đi đâu?” Lúc này Tiêu Viêm và Thạch Thiên Hạo đã đến trước mặt, Minh Hoàng nhíu mày, tà hồn Nhạn Tinh Hà với vẻ mặt bình tĩnh chắn trước người hắn, còn bản thân Minh Hoàng thì bị cánh cửa Linh Hải kéo đi.
Tiêu Viêm nhìn Nhạn Tinh Hà: “Tiểu sư đệ, lão gia tử nhà ngươi đã bình an trở về, ngươi cứ yên tâm đuổi theo đến Linh Hải đi, nơi này và Thần Châu Hạo Thổ, cứ giao cho ta là được.”
Tiêu Viêm bình tĩnh nhìn Nhạn Tinh Hà: “Trong mắt ngươi, ngươi quang minh lỗi lạc, cho dù không thể nói là không thẹn với lòng cũng là vì đại cục nhưng đó chỉ là suy nghĩ của ngươi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây