Có được là điều may mắn, mất đi không sao, ta vẫn sẽ vững vàng trên con đường của ta.
Lôi Kiệt nhìn chằm chằm Đường Tuấn, Đường Tuấn bình tĩnh nói: “Lôi Đại Lang, ngươi vì người kia mà giận chó đánh mèo với ta, ngươi có lý do của ngươi nhưng không có nghĩa là những gì ngươi đã làm với ta đều là ta đáng nhận.”
“Trong Lôi gia có người vì ngươi, vì người kia mà khinh thường ta, làm nhục ta nhưng dù sao ta cũng là người ăn cơm Lôi gia lớn lên, ta sẽ không cừu hận toàn bộ Lôi thị gia tộc, năm đó cũng có người thương hại, chiếu cố ta, tuy rằng chỉ là lác đác vài người nhưng ta sẽ báo đáp từng người một, còn những kẻ từng làm nhục ta năm đó, ta cũng sẽ không quên.”
“Còn ngươi, giữa ta và ngươi chỉ có thù hận, không có ân nghĩa tình cảm, giữa ta và ngươi tuy là huynh đệ nhưng cũng chỉ là liên hệ trên huyết mạch, trong lòng ngươi, ta chưa bao giờ là đệ đệ của ngươi, trong lòng ta, ngươi cũng chưa bao giờ là huynh trưởng của ta.”
“Năm đó ở Diệt Linh Tuyệt Cốc, ngươi suýt chút nữa đã giết chết ta, đánh ta rơi xuống đáy cốc, xương cốt toàn thân gãy mất một nửa, nội tạng bị xương gãy đâm thủng, ta có thể sống sót, nói thẳng ra, một mặt là do ý chí cầu sinh của bản thân ta, một mặt là mạng ta lớn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây