Đường Tuấn bình tĩnh nhìn Lôi Kiệt, không hề có ý định khoe khoang hay đắc ý.
Từ sau khi trải qua muôn vàn khổ cực, hắn không ngừng trưởng thành, trong lòng từng có khoái ý, từng có hãnh diện nhưng hắn không hề đắm chìm trong đó, mà thời thời khắc khắc đều tự nhắc nhở bản thân không được phép lơ là, phải tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn không bài xích cảm giác khoái ý, không cảm thấy bản thân đã thỏa mãn, càng không cho rằng đây là cảm xúc tiêu cực, mà theo thời gian trôi qua, theo tu vi của bản thân ngày càng cao, cảm giác này cũng dần dần biến mất.
Cho nên, hiện giờ khi đối mặt với Lôi Kiệt, tâm thái của hắn rất bình thản.
Nhưng điều này không có nghĩa là hắn đã quên tất cả mọi chuyện trong quá khứ, có ân báo ân, có thù báo thù, Đường Tuấn vẫn luôn là người như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây