Thẩm Kỳ Phong thầm kêu không ổn, đang định né tránh, bỗng nhiên thấy thiên địa trước mắt biến đổi, từ ban ngày biến thành ban đêm, trên bầu trời đêm chỉ có một vầng trăng khuyết màu trắng bệch, như một con mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Kỳ Phong chỉ cảm thấy bản thân như rơi vào bóng tối vô tận, mặc dù trên đỉnh đầu có ánh trăng chiếu rọi nhưng hắn vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì, cúi đầu nhìn xuống, ngay cả tứ chi của mình không thấy, chỉ có bóng tối vô biên.
Ở đây, hắn như mất đi thị giác, thính giác, khứu giác, tựa như rơi vào vực sâu không đáy, không ngừng chìm xuống, chìm xuống mãi.
Mọi ý thức, ký ức, tình cảm, ý chí, đều biến mất trong sự tĩnh lặng vĩnh hằng, như chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn vầng trăng khuyết màu trắng bệch trên đỉnh đầu lặng lẽ nhìn hắn chìm vào giấc ngủ.
Bị Thái Âm Độc Miên của Dương Thanh đánh trúng, trong mắt người khác, Thẩm Kỳ Phong như biến thành một con rối gỗ không có tri giác, không có sinh mệnh, hào quang trên người Nguyên Thần hóa thân không ngừng vỡ vụn, Nguyên Thần như muốn lặng lẽ sụp đổ!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây