Đối mặt với Uông Lâm với vẻ mặt lạnh lùng, Ninh Vãn Ca ngạc nhiên nói: “Nếu không phải ngươi thoát ra khỏi mộng cảnh, thì ta thậm chí còn không hề biết các ngươi tiến vào, càng không thể nào bắt cóc sư đệ của ngươi. Bọn họ ban đầu ở đâu thì bây giờ vẫn sẽ ở đó, chỉ là giống như ngươi lúc nãy cũng bị lạc trong mộng cảnh của chính mình.”
Uông Lâm tiến lên một bước, chậm rãi nói: “Trước đó ta đã dùng pháp lực cuốn năm vị sư đệ của ta đi, thế nhưng lại bị tên trung niên mặc áo bào trắng kia cướp đi trong mộng cảnh. Nếu như đó chỉ là hình chiếu tâm linh của ta, thì hiện tại năm vị sư đệ hẳn là vẫn còn trong tiểu thế giới được pháp lực của ta tạo ra. Thế nhưng hiện tại tất cả bọn họ đều không thấy bóng dáng đâu nữa!”
Ninh Vãn Ca lắc đầu: “Ta không rõ tung tích của bọn họ. Trong ảo cảnh này, ngoại trừ ngươi và con Kim Sí Đại Bằng Điểu cảnh giới Hợp Nhất Tinh Hồn này ra, thì không còn ai khác tiến vào nữa.”
Vẻ mặt Uông Lâm lộ vẻ phiền muộn, từ sau khi hắn thành tựu Nguyên Thần đến nay đã nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện cảm xúc như vậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Vãn Ca một cái thật sâu, sau đó mới chuyển ánh mắt sang con Kim Sí Đại Bằng Điểu vẫn đang chìm trong giấc ngủ say, quan sát thương thế trên người nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây