Vân Trung Hạc triệu kiến Chu Hắc Vương.
“Ta. . . Không biết vì sao ta không tiếp tục tiến một bước, ngược lại ký thác tất cả hi vọng vào trên người của ngươi!” Chu Hắc Vương chậm rãi nói: “Ngươi cũng biết, ta đã từng là người không tim không phổi nhất thế giới này, cũng là người thiện lương toả sáng nhất. Bởi vì lúc ấy ta biết, trái tim của mình có vấn đề, rất khó sống qua hai mươi tuổi. Cho nên mỗi một ngày đều trân quý không gì sánh được, mà phụ mẫu yêu quý ta thuần túy như vậy. Cho nên ta muốn ôm mỗi một ngày, ta muốn sống tốt mỗi một ngày, ta không cừu hận bất luận kẻ nào, cho nên mới có Ngao Ngọc ánh nắng ấm áp kia.”
Nói đến đây, Chu Hắc Vương dừng lại một lát.
Sau đó, y lại nói: “Về sau ta gặp ngươi, song bào thai đệ đệ của ta. Ta có thể hi sinh chính mình mà cứu sống ngươi, thật phi thường thỏa mãn, phi thường hạnh phúc, một chút xíu không cam tâm cũng không có, thật.”
“Về sau, ta vậy mà sống lại, sau đó biết rất nhiều rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm thân phận chúng ta, ngươi đã cưới Hương Hương.” Chu Hắc Vương trầm mặc một lát, nói: “Ta đố kỵ sao? Ta cừu hận sao? Đố kỵ một chút, nhưng. . . Thật chỉ có một chút, hoàn toàn không cừu hận. Đó cũng không phải lòng dạ ta rộng lớn, cũng không phải ta không yêu Hương Hương, ta vô cùng vô cùng yêu nàng. Ta không biết nên hình dung như thế nào, ta chính là không dám tới quá gần nàng, bởi vì ta cảm thấy mình không xứng. Cho nên lúc đó ta đào hôn là thật, yêu quý không gì sánh được, nhưng lại liều mạng trốn tránh, ta không thể hình dung loại cảm giác này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây